Cô nhìn bảng hướng dẫn dán trên hành lang thì tìm thấy phòng dự án.

Chỉ là phòng làm việc của cô trống không!

Bên trong đừng nói là máy vi tính, ngay cả một cái bàn cũng không có.

Tấm bảng ghi tên họ giám đốc dự án cũng không viết gì mà để trống.

Vũ Vân Hân không hiểu, chẳng lẽ cái chức vụ gọi là “giám đốc dự án” chỉ là một trò hề?

Bây giờ tầng mười ba không có phòng làm việc của cô, càng không có chỗ cho cô làm việc mà nơi này cũng không có, có nghĩa là cô bị sa thải rồi à?

Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Mục Lâm Kiên trong sự bất an.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được.”

Vũ Vân Hân không còn gì để nói khi nghe nhắc nhở từ điện thoại, chắc là anh đang họp rồi.

Cô không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa phòng giám đốc dự án chờ một lát. Mấy vị cán bộ cấp cao đi qua luôn nhìn về phía cô.

Lúc cô ngước mắt lên thì phát hiện ra mấy người ngồi sau cửa kính che kín cũng kéo rèm ra nhìn mình.

Cảm giác bị người khác nhìn bằng ánh mắt không bình thường thật sự không dễ chịu chút nào.

Vũ Vân Hân đưa lưng về phía mấy người kia, trong đầu nghĩ: Chắc chắn là thấy ngay cả một cái bàn làm việc mà bộ phận dự án cũng không có nên mới buồn cười phải không?

Nhưng mà bộ phận dự án của Tập đoàn Mục Lâm là một ngành chủ chốt, không thể nào bị lạnh nhạt như thế này được.

Vũ Vân Hân trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi lên tầng cuối cùng.

“Cô Vân, cuối cùng cô cũng lên rồi! Chúng tôi đã chờ cô lâu lắm đấy!”

Thang máy vừa mở ra thì có ngay hai cô thư ký nhiệt tình chào hỏi cô.

“Chờ tôi?”

“Chuyện là như thế này, vì để phối hợp với phong cách trong phòng làm việc Tổng giám đốc Mục nên chúng tôi đã chọn ra hai cái bàn làm việc, một cái là màu hồng, một cái là màu tím nhạt như bánh maracon.”

Hai cái bàn mang theo vẻ thiếu nữ không gì sánh được, dường như đặt ở bất kỳ xó xỉnh nào trong phòng làm việc của Mục Lâm Kiên cũng hoàn toàn không phù hợp.

“Tại sao phong cách của tôi với Mục Lâm Kiên phải phối hợp với nhau? Hơn nữa trông chẳng ăn nhập gì cả.”

Câu này của cô đã làm khó hai cô thư ký.

“Cô không thích đúng không ạ?”

“Không phải là không thích, mà là tại sao…” Vũ Vân Hân phiền muộn mà thở dài, hôm nay dày vò tới lui, cô cũng mệt mỏi rồi: “Chọn bừa đi.”

“Chọn bừa đi là thế nào ạ?” Thư ký cẩn thận hỏi lại, dù sao đây cũng là lệnh của Tổng giám đốc Mục ban xuống, chắc chắn phải chọn xong trong sáng nay.

“Màu hồng đi!” Vũ Vân Hân chỉ bừa vào màu hồng.

“Vâng, chúng tôi trang hoàng cho cô ngay.”

Thư ký vừa nói xong thì hai thợ cả chuyên lắp đặt trang thiết bị khiêng một cái bàn lớn vào phòng làm việc của Mục Lâm Kiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play