“Vậy chúng tôi đi đây! Chúng tôi đến là vì muốn nhìn xem cô có bị Ninh Phượng ức hiếp không, nhưng xem ra bây giờ cô vẫn rất ổn, không bị ức hiếp, vậy thì chúng tôi yên tâm rồi.”
Vũ Thư Anh ngây ngẩn cả người.
Bốn mẹ con lên xe, sau khi vẫy tay với cô ta thì rời khỏi khu chung cư.
Lần đầu tiên cô ta được người khác quan tâm như vậy. Khoảnh khắc này, cô ta không kiềm chế được, nước mắt ào ào chảy xuống từ khóe mắt.
Cô ta hận chết bản thân mình, vì sao trước đây lại xấu xa mà đi hãm hại Vũ Vân Hân như vậy.
Tối hôm đó, nếu không có Vũ Vân Hân giúp cô ta báo cảnh sát thì nói không chừng cô ta sẽ bị đánh đập tàn bạo cho tới sáng như trước kia.
Thật ra trên người cô ta có rất nhiều vết thương chưa lành.
Vũ Thư Anh đứng trước gương, mình trần như nhộng.
Miệng vết thương cũ giống như trở thành dấu vết khó phai, không thể hồi phục.
Một đống vết sẹo trên da thịt ngoại trừ kim đâm thì là bị phỏng do tàn thuốc, còn bị vật nặng va đập…
Không ai dám tưởng tượng tuổi thơ của cô ta thê thảm biết bao nhiêu.
Trong lâu đài cổ.
Trong hầm rượu âm u lạnh lẽo, Mục Lâm Kiên lạnh lùng nghiêm nghị ngồi bên kia.
Mấy vệ sĩ đứng xung quanh anh lục lọi tìm kiếm cũng không tìm thấy chai rượu đỏ của anh.
“Ngài Mục, là cô Vân cầm đi.”
Mục Lâm Kiên cau mày lạnh nhạt: “Cầm đi đâu?”
“Chuyện này…” Mọi người im lặng vì không một ai biết.
“Nhưng họ cũng vừa trở về rồi thưa ngài Mục.”
Mục Lâm Kiên ngẩng gương mặt lạnh lùng đáng sợ, nhìn tủ rượu vỡ nát trước mắt.
Rượu này không rẻ lại còn khan hiếm, toàn là những chai được mua về từ buổi đấu giá.
“Ngài Mục, có cần tôi ra ngoài mời cô Vân vào đây không?”
“Không cần.”
Anh rất tức giận nhưng khi đối mặt với Vũ Vân Hân thì anh không tức giận nổi.