Lưu Tâm càng trợn mắt há mồm hơn.

Sao bây giờ Mục Lâm Kiên mạnh mẽ vang dội của ngày thường lại giống giống mấy con chó sữa thế này?

Quan trọng là sự quyết đoán và khí thế điềm đạm đó đã bị bộ trang phục con mèo leng keng này phá vỡ rồi.

Từ xa nhìn lại, không có mấy người nhận ra những người này là ai, trừ khi bỏ mũ lưỡi trai ra, nhìn thấy mặt có khi lại nhận ra được.

Một gia đình, từ đầu đến chân đều giống nhau như đúc, chỉ sợ người khác không biết họ là một gia đình.

“Căng thẳng à?” Ngồi trên xe, ba đứa trẻ nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

Chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, thận trọng ngồi ở đó không hề nhúc nhích.

Nếu là ngày thường, chắc chắn anh sẽ chỉ tay mà mắng mỏ, nhìn về phía Vân Vũ Hân bằng dáng vẻ của một cậu ấm, sau đó vứt ba đứa sang một xe khác.

Thế nhưng hôm nay anh cứ như bị mắc kẹt vậy, quên mất những thao tác của ngày thường.

Mục Lâm Kiên liếc mắt một cách hờ hững, không đếm xỉa gì mà quay mặt đi, tiếp tục ngồi ở đó, ngay cả máy tính cũng không cầm.

Đột nhiên, bàn tay đang đặt trên đầu gối bị một bàn tay nhỏ mũm mĩm thịt cầm lấy.

“Chậc chậc chậc!” Há Cảo cười gian xảo.

Mục Lâm Kiên trừng mắt sắc lẹm, vội vàng rụt tay lại.

“Mấy anh em, chuyển tiền thôi! Lòng bàn tay của Tổng giám đốc Mục chảy mồ hôi lạnh rồi đây này, bố chúng ta căng thẳng lắm rồi.” Chuyên môn hãm hại bố, thâm niên năm trăm năm.

Bánh Bao và Màn Thầu mất hứng cầm điện thoại quét mã QR của Há Cảo: “Thật à, đến tham gia hoạt động của bố mẹ và con cái thôi, căng thẳng cái gì chứ! Em còn cho rằng người làm việc lớn gặp những tình huống như thế này sẽ không căng thẳng đâu.”

Lời phàn nàn tới từ chính con trai ruột…

Mục Lâm Kiên uy nghiêm ngồi thẳng người, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng của bản thân hết mức có thể.

Còn không phải đây là lần đầu tiên người nào đó làm bố à, thiếu chút kinh nghiệm, căng thẳng một chút thì làm sao? Thật là! Tí tuổi đầu mà còn yêu cầu cao.

Mục Lâm Kiên kiêu ngạo bắt chéo hai chân, khí thế hùng hồn cứng rắn bộc lộ ra ngay tức khắc: “Bố không căng thẳng.”

Lời nói bị bỏ rơi trong không khí.

Dù anh có nói lời thoại mà mình ấp ủ bao lâu rõ ràng đến mức nào đi chăng nữa thì bốn mẹ con ở trước mặt anh cũng không thèm nghe.

Họ xúm vào một chỗ, nhìn mấy tấm ảnh trong điện thoại rồi thảo luận chiến thuật của trò chơi, nhưng hoàn toàn không có ý định gọi anh lại.

“Muốn thắng?” Anh nói bằng giọng nhàn nhạt.

Bốn mẹ con nhìn về phía anh: “Nói thừa! Nếu đã tham gia thì nhất định phải thắng.”

“Cho bố xem xem cái đó là cái gì!” Anh bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng như thể chỉ cần anh xuất hiện thì chắc chắn có thể thắng.

“Không cần, còn chưa tới hội trường mà bố đã chảy mồ hôi lạnh, thế nên con không tin là đến hội trường rồi mà bố vẫn giữ được chỉ số IQ đâu.”

Bánh Bao khinh thường nói xong thì tiếp tục xoay người thảo luận.

Danh dự của Mục Lâm Kiên đã bị đả kích một cách nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play