Câu này khiến ông cụ Mục tức giận đến mức ngay cả tay cũng không muốn nắm nữa.
Tô Á lúng túng cúi đầu xuống, bà ta còn tưởng lời vừa rồi là thật, không ngờ chỉ đang đùa thôi.
Bà ta nhìn chiến lợi phẩm sau lưng, thầm nghĩ hôm nay cũng coi như đáng giá.
“Cô đi về trước đi! Tôi còn có việc.” Ông cụ Mục lạnh lùng quay người đi về phía bách hóa cao ốc.
Thật ra Tô Á cũng hiểu, mình chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ ông cụ Mục gọi lúc nào thì lập tức đến, còn chuyện có thật lòng yêu hay không, chắc cũng không cần nghĩ đến.
Khu quần áo trẻ em trên tầng ba.
Mục Lâm Kiên nhìn từng bộ quần áo trẻ con nhỏ nhắn đáng yêu kia thì hai mắt sáng lên.
Người từ trước đến nay không hề có khao khát mua sắm gì như này, vậy mà lúc này lại hận không thể ôm toàn bộ về nhà.
“Cái này không hợp đâu.”
Vũ Vân Hân thấy anh cầm một bộ quần áo cho trẻ một tuổi.
Mục Lâm Kiên bỏ trên tay rồi bắt đầu đo thử: “Thế nào?”
“Con nít phải đủ tuổi mới mặc được chứ.”
Vì lí do này nên Vũ Vân Hân bắt đầu mua quần áo cho mấy nhóc năm sáu tuổi.
Nhưng mấy bộ quần áo dành cho trẻ năm sáu tuổi thật sự không đáng yêu.
Dựa theo thẩm mỹ của Mục Lâm Kiên: “Khó coi.”
Vũ Vân Hân vừa cầm lấy một bộ đã bị từ chối.
“Gì mà khó coi chứ, nhất định phải chịu được bẩn!”
Mấy bộ đồ màu sáng vô cùng xinh đẹp của ba đứa nhóc rồi lát sau cũng thành màu tro xám đen thôi.
Tuy bọn nhóc nói sẽ giữ vệ sinh, không làm bẩn quần áo, nhưng Vũ Vân Hân vẫn cảm thấy mua những màu này rất hợp, hơn nữa còn bớt được việc.
“Chúng ta cũng đâu phải không có tiền.” Mục Lâm Kiên lấy hết quần áo Vũ Vân Hân bỏ vào trong xe: “Bên này đều gói hết đi.”
Với khả năng hào phóng này của anh, bao cả một tầng cũng không quá đáng.
“Nếu vậy, em thì sao?” Vũ Vân Hân không biết xấu hổ cười cười chớp mắt nhìn anh.
Nếu suy nghĩ như lúc trước, không phải nói không cần mua nhiều như vậy, thì cũng câu nhiều như vậy sẽ lãng phí.
Ai biết người phụ nữ này lại như thế, có cơ hội chiếm lời chắc chắn sẽ không nhả ra.
“Tầng nào thế?”
Người ta mua quần áo là từng cái từng cái, còn Mục Lâm Kiên mua đồ lại theo từng tầng.
“Quần áo của người ta ở tầng năm.”
“Bao hết tầng năm đi!”
Dáng vẻ đẹp trai nhất của Mục Lâm Kiên chính là lúc hào phóng tiêu tiền.
Chỉ với ánh mắt sùng bái kia của Vũ Vân Hân cũng đủ để thỏa mãn lòng hư vinh này của anh.
Thứ anh muốn đó là dáng vẻ sùng bái của người phụ nữ này.
“Xin tránh ra một chút!”
Mấy nhân viên chuyển hàng đang đứng ngay sau lưng Vũ Vân Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT