Ninh Phượng vừa khóc vừa la như vậy làm tất cả cảnh sát lập tức bước lên bắt lấy Vũ Vân Hân.
“Cám ơn các đồng chí cảnh sát! NGười này là đồ lừa đảo, vừa sáng sớm đã tới công ty ép tôi chứng minh thân phận cho cô ta.” Ninh PHượng như lật được ván bài, đắc ý nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Ôi này! Con gái cưng của dì, đã lâu không gặp…”
Trong túi xách của Vũ Vân Hân truyền đến giọng nói của Ninh Phượng.
Giọng nói chanh chua rõ ràng không sót một chữ, ngay cả hơi thở của Ninh Phượng cũng có thể nghe được.
“Đồng chí cảnh sát, đây là tôi đang nói với con gái Vũ Thư Anh của tôi, người phụ nữ muốn giả thành thật, muốn trở thành thiên kim của Vũ thị nên đã theo dõi tôi hơn mấy tháng.” Ninh Phượng nói xong thì nước mắt rơi xuống, khóc lóc đang thương như một người phụ nữ yếu đuối.
Đây là cách cuối cùng để Vũ Vân Hân có thể chứng minh thân phận của mình, nhưng cô không ngờ Ninh Phượng lại dối trá như thế.
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án! Sự uy hiếp của cô ta tạo thành vấn đề an toàn của chúng tôi, còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, vừa rồi còn đánh tôi đấy! xin đồng chí cảnh sát làm chủ cho tôi.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Vũ Vân Hân, dường như trong mắt người khác, ai yếu thế thì sẽ khiến người ta dễ dàng đồng tình, nhưng bên thoạt nhìn không hề yếu đuối đều bị người ta hiểu lầm khước.
Cô không giải thích, mà bình tĩnh nhìn kĩ xảo của Ninh Phượng.
Đột nhiên ngoài cửa sổ, rất nhiều xe hơi sang trọng chiếm hết toàn bộ chỗ của đại viện.
Cục trưởng vội vàng từ trong văn phòng ra, kể cả những cảnh vô cùng có amus mặt cũng phải đứng nghiêng người.
Khí phách uy nghiêm, trịnh trọng nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ có khóe miệng Vũ Vân Hân nhàn nhạt cong lên, chuẩn bị xem trò hay.
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, vệ sĩ quen thuộc đi tới.
Sát đằng sau là người đàn ông kia.
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Bị ức hiếp sao?”
Bốn chữ đơn giản thế thôi cũng để để khiến cho tất cả mọi người lập tức ngẩn ra.
Ninh Phượng nhìn Mục Lâm Kiên đột nhiên xuất hiện, vội vàng tỏ vẻ vô cùng nịnh nọt: “Xin chào, tổng giám đốc Mục! Tôi là mẹ của Vũ Thư Anh, Ninh Phượng!”
Mục Lâm Kiên cũng chẳng thèm liếc mắt dư thừa.
Trong mắt của anh chỉ có Vũ Vân Hân, tầm mắt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em có bị thương ở đâu không?”
Mỗi câu nói của Mục Lâm Kiên đều khiến tim cục trưởng lộp bộp một tiếng.
Ông ta cẩn thận nhìn về phía cấp dưới đứng bên cạnh, sợ mình đắc tội với người không nên đắc tội.
Hai người cảnh sát vừa rồi cưỡng chế Vũ Vân Hân cũng lúng túng bước về sau một bước.
“Có!” Vũ Vân Hân nhìn về phía Ninh Phượng.
Trong lúc nhất thời, Ninh Phượng bắt đầu luống ca luống cuống.
Bà ta đột nhiên nhớ tới lời nói lúc nãy của Vũ Vân Hân, nếu chọc cô, cô sẽ gọi người đàn ông Mục Lâm Kiên của cô đến.
Hình như chuyện này là thật!
“Bị thương ở đâu?” Mục Lâm Kiên lo lắng đến mức nhíu chặt mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT