“Chứ sao nữa? Lao vào ngực anh đi nào, đứng nói với khoảng cách xa như vậy sẽ mệt mỏi!” Mục Lâm Kiên vô lại chỉ vào lồng ngực mình.
Vũ Vân Hân bất an nhíu mày, miệng nhỏ dẩu lên lẩm bẩm: “Toang rồi, em không muốn sinh đâu.”
“Anh ở bên em! Đừng sợ!”
Mục Lâm Kiên thật sự không chịu nổi cô xa mình lâu như vậy, cho nên trong khoảng thời gian này, nếu được anh sẽ ôm chặt cô.
Đứng dậy đi đến trước mặt cô trực tiếp ôm kiểu công chúa, dường như muốn sủng cô lên trờii.
“Lỡ như thai ba nữa thì sao đây?” Lực chú ý của Vũ Vân Hân đã hoàn toàn dời đến chuyện sinh con: “Lần trước rất đau! Em rất sợ, huhu!”
Cô vô cùng ỷ lại dựa vào trong ngực Mục Lâm Kiên.
Nhìn dáng vẻ trở mặt còn nhanh hơn lật sách này của cô, Mục Lâm Kiên bị sự đáng yêu này của cô làm cho mềm nhũn.
“Nếu vậy, một ba năm theo họ em, hai bốn sáu theo họ anh!”
“Em không phải heo nái đâu! Em không sinh nhiều như thế được!” Vũ Vân Hân cực kỳ cực kỳ kháng cự.
Mang thai hay không cũng không biết, vậy mà lại bắt đầu băn khoăn những thứ này.
Mục Lâm Kiên thân mật hôn lên trán cô một cái: “Chuyện đó không phải anh làm, hy vọng em đừng trách anh! Lát nữa anh sẽ cho người xóa hết tên của con trong sổ hộ khẩu, đến lúc em nguyện ý chấp nhận anh, chúng ta sẽ thảo luận tiếp chuyện này, cho nên bây giờ con thuộc về em, theo họ em cũng được!”
Mục Lâm Kiên hiểu, lúc người phụ nữ này mang thai, anh đã không ở bên cạnh chăm sóc cô.
Một mình nuôi ba đứa trẻ, hơn nữa còn ở nước ngoài, không biết sẽ khó khăn đến mức nào.
Sao anh có thể trực tiếp cướp công như vậy được? Anh chỉ để lại giống cho cô trong đêm mặn nồng vui sướng đó thôi, vậy có tư cách gì giành con với cô chứ?
Trong những năm tháng mang thai rồi sinh con đó, anh căn bản không làm được chuyện nào đúng với trách nhiệm của người chồng người bố.
Trong lòng anh vẫn rất áy náy!
Lúc này chỉ cần Vũ Vân Hân mở miệng muốn chuyện gì, anh hận không thể lập tức lập tức đền bù những thứ tốt nhất cho cô.
Vũ Vân Hân giang tay ôm chặt người anh: “Có anh thật tốt.”
“Vậy lúc nào kết hôn đây!”
Mục Lâm Kiên tất nhiên phải rèn sắt khi còn nóng.
“Hay công khai quan hệ cũng được?”
Vũ Vân Hân vẫn rất cấm kị những chuyện này.
Suy nghĩ của cô thật sự đang rất loạn, dù sao nhà họ Mục cũng không phải gia đình bình thường, gả vào nhà họ Mục chính là chuyện mang tính chất thế kỉ đấy.
“Để tối rồi nói tiếp.” Vũ Vân Hân uyển chuyển từ chối.
Bởi vì chuyện này, đến nay Mục Lâm Kiên vẫn chưa dám cầu hôn.
Sau hai ngày vắt óc suy nghĩ để cầu hôn, chỉ một cuộc điện thoại đã lập tức hủy bỏ.
Chuyện tên tuổi của bọn nhóc rất nhanh đã được xử lí, thầy giáo trong trường nhận được thông tin, sao đó nhìn bản fax được gửi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT