Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, toàn bộ phòng ngủ giống như có quỷ đột nhập, cả phòng cực kỳ lộn xộn.

Tất cả những món đồ cổ giá trị Mục Lâm Kiên đặt trong ngăn tủ đều bị đập nát.

“Tôi muốn con tôi!”

Vũ Vân Hân như nổi điên gào lên.

Mục Lâm Kiên dưới lầu đang họp qua video nghe thấy giọng nói của cô liền tạm dừng buổi họp.

Mấy người hầu đứng trước cửa phòng căn bản không dám đi vào dọn dẹp đồ đạc.

Bọn họ thấy hôm nay cô Vũ hoàn toàn bất đồng với những ngày bình thường.

Mục Lâm Kiên lên lầu, đi đến trước cửa phòng.

Vũ Vân Hân đang cầm một bình hoa lớn, nhìn thấy anh thì nhắm về phía anh rồi đập tới: “Đón con về cho tôi.”

Trên đường về đã cãi nhau, bây giờ vẫn tiếp tục làm loạn.

Dường như cô đang thể hiện mình là người không hiểu chuyện!

Mục Lâm Kiên lạnh mặt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn từng cử chỉ lời nói của cô.

Vô cùng bất thường!

“Bác sĩ tâm lý!”

Vũ Vân Hân đường hoàng trừng mắt nhìn anh: “Tôi không có bệnh! ôia không cần bác sĩ tâm lí!”

Mục Lâm Kiên không để ý đến cô, kiêu ngạo lạnh lùng đứng đó chờ bác sĩ đến.

“Tổng giám đốc Mục, không biết cô Vũ có bị đụng đến choáng váng không?” Quản gia bên cạnh cẩn thận hỏi.

“Ông mới ngốc!”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng liếc.

Mặc kệ Vũ Vân Hân thế nào, anh cũng không cho phép người khác nói xấu cô nửa câu.

“Bác sĩ Lý đến rồi ạ.”

Một người đàn ông mặc áo đồ trắng vội vã đi tới.

Nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt mất thì có chút kinh ngạc nhìn về phía Mục Lâm Kiên đằng sau, thế này rồi mà anh cũng có thể nhịn à?

Thần kì thật đấy.

Bác sĩ Lý nở nụ cười với Vũ Vân Hân: “Cô Vũ đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói. Xin hỏi cô đang tìm thứ gì ở đây thế?”

Cả căn phòng ngủ đều cực kỳ lộn xộn, tất cả ngăn kéo đều bị lật tung hết một lượt.

“Sổ hộ khẩu!”

Câu này của Vũ Vân Hân lập tức khiến cho hai người đàn ông trước mắt ngây người.

“Tôi muốn tìm sổ hộ khẩu! Vì sao các người lại có thể khốn nạn như vậy, không được tôi đồng ý đã nhập con tôi vào sổ hộ khẩu? Dựa vào cái gì chứ?”

Bàn tay Vũ Vân Hân bị thủy tinh cắt chảy máu vẫn không quên tìm quyển sổ kia.

“Xem ra, người ta không bị bệnh gì hết! Là do anh quá đáng, nhập hộ khẩu mà cũng không thêm người ta vào.” Bác sĩ Lý bắt đầu trêu chọc Mục Lâm Kiên.

“Tôi không thèm! Cả cuộc đời tôi tuyệt đối sẽ không thèm nhà họ Mục nhà anh, tôi cũng sẽ không nhập hộ khẩu vào nhà này đây!” Vũ Vân Hân tức giận đến điên lên, giọng nói quật cường mang theo chút run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play