“Bố chúng ta?”
Bánh Bao và Há Cảo nhìn theo hướng Màn Thầu chỉ, lập tức bị khí thế đáng sợ trước mặt làm cho kinh ngạc.
Nếu như vừa rồi có rất nhiều người đàn ông cường tráng được phái tới để hãm hại bọn nhóc, vậy người của Mục Lâm Kiên lại nhiều hơn gấp năm lần đối phương.
Hơn nữa những người cầm súng ống cũng cao thủ hơn mấy tay mơ kia gấp trăm lần, khó trách mấy người kia không dám cử động chút nào.
“Quả nhiên tổng giám đốc bá đạo luôn xuất hiện đúng lúc khi nữ chính gặp nguy hiểm, bố của chúng ta thật sự như được đo ni đóng giày với nội dung cốt truyện này đấy!” Há Cảo giống như ông cụ non bình luận về hành động này của Mục Lâm Kiên.
“Anh còn tưởng có thể đi cướp ngân hàng đấy.” Bánh Bao mất hứng nói.
“Người phụ nữ này, người đàn ông của mẹ tới cứu rồi kìa!” Há Cảo ghé sát bên tai Vũ Vân Hân.
Nhưng Vũ Vân Hân vẫn không tỉnh lại.
“Đúng là người phụ nữ yếu đuối.” Há Cảo nhăn miệng, chậc chậc lắc đầu.
Màn Thầu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại: “Gì cơ…! Búp bê bị đụng cho choáng luôn rồi!”
Nghe thấy Vũ Vân Hân bị thương, Bánh Bao lập tức chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía trong xe: “Mục Lâm Kiên, bố nhanh đưa người phụ nữ của mình đi đi kìa, nếu không sẽ chết vểnh đầu lên đấy!”
Câu nói này của thằng bé lập tức phá vỡ hiện trường đang âm trầm đến đáng sợ.
Một chiếc xe thể thao xa hoa màu đen mở cửa ra.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng bước từ trên xe xuống.
Dáng người cao lớn đẹp đến từng cm kia từng bước đi tới gần.
“Con cũng muốn được ôm một cái.” Há Cảo ngu ngơ cười, buông bàn tay đang đặt trên trán Vũ Vân Hân ra, lập tức chạy tới: “Ôm con! Ôm con đi!”
Bước chân Mục Lâm dừng lại một chút, nhìn về phía nhóc con trước mặt, sau đó lại giương mắt nhìn về người phụ nữ đang ngồi trên xe đằng trước: “Lục Tâm ôm.”
“…” Há Cảo im lặng vểnh miệng, chỉ thấy Mục Lâm Kiên hờ hững đi qua trước mặt cậu.
“Quả nhiên chỉ có vợ là quan trọng nhất…! Chúng ta cũng chỉ là hàng khuyến mãi thôi.” Bánh Bao buồn bã nói.
Mục Lâm Kiên mở cửa xe ra, hai tay hữu lực ôm lấy Vũ Vân Hân, lúc này mới phát hiện cô không chỉ đụng bị thương, mà còn bị thủy tinh cắt vào cổ tay.
Động mạch bị cắt trúng nên máu chảy không ngừng. .
ngôn tình hài“Xong đời rồi, nơi xa tận chân trời này làm gì có bác sĩ chứ…!” Ba đứa nhóc bắt đầu cảm thấy bất an, hấp tấp chạy theo sau lưng Mục Lâm Kiên: “Bố mang nhiều người đến thế này, sao lại không dẫn theo một bác sĩ thế…!”
Mục Lâm Kiên không để ý để bọn nhóc, chỉ lo Vũ Vân Hân ôm về xe mình trước.
“Các cậu chủ nhỏ à, xe này chỉ có thể ngồi bốn chỗ thôi, các cậu mà lên nữa sẽ quá tải đấy, nghe lời ngồi xe đằng sau đi.” Lục Tâm tận tình khuyên bảo mấy nhóc.
Ba đứa nhóc tức giận trừng anh ta, hai mắt nhìn vào trong xe: “Chúng cháu chen vào cũng được!”
“Không cần phải khiến ba cậu chủ nhỏ uất ức, chúng tôi còn có rất nhiều xe mà.”
Không hiểu sao lại có cảm giác đang gạt bọn nhóc sang một bên nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT