Vũ Vân Hân đứng ngây người ra đó, cúi mắt nhìn sàn nhà, vết máu vẫn còn đó.

Vết máu kéo dài từ phòng dì ấy đến phòng cô, vậy hôm qua có khả năng dì đến cầu cứu.

Cô hối hận thở dài, nếu đêm qua Mục Lâm Kiên cho cô mở cửa có lẽ dì ấy đã không phải chết.

Cái chết của người phụ nữ nào đó rơi xuống từ tòa bệnh viện nhanh chóng được đăng tải trên các phương tiện truyền thông và trở thành hot search trên internet.

Xem tin tức, Vũ Thư Anh đắc ý nhếch khóe miệng: “Cô không phải thích giúp đỡ người khác sao? Cuối cùng lại vì cô mà chết, Vũ Vân Hân.”

Vừa dứt lời, cô ta nhìn thấy xe của Vũ Vân Hân chạy vào lối vào của bãi đổ xe.

Ban đầu cô xin nghỉ phép mười ngày, hôm nay lại quay trở lại.

Chiếc xe chạy dọc theo làn đường, cô phát hiện Vũ Thư Anh đang ngồi trên chiếc xe thể thao màu hồng đang quan sát cô.

Vũ Vân Hân chặn xe cô ta, bấm còi, kéo kính xe xuống: “Nói chuyện với tôi đi.”

“Nói cái gì? Không có gì để nói cả.”

“Cái chết của mẹ Hoàng Linh, cô biết không?” Vũ Vân Hân vào thẳng vấn đề.

“Chết rồi à?” Vũ Thư Anh che miệng lại, ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải lúc nào cô cũng…”

Vừa nói nói nửa câu thì Vũ Vân Hân đã mất kiên nhẫn: “Đừng thử độ kiên nhẫn của tôi.”

“Thật buồn cười, cô luôn là người chi trả cho việc chạy chữa, người chết rồi thì tôi gánh trách nhiệm sao?” Vũ Thư Anh hoàn toàn không hề bận tâm.

Vũ Vân Hân dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ta, toàn bộ biểu cảm của cô ta đều thu vào mắt.

“Tôi cảm thấy Hoàng Linh chết thật đáng thương, cô ta luôn tin tưởng cô, vậy mà lần lượt ra đi.” Vũ Thư Anh lạnh lùng nói.

Bởi vì câu nói này, Vũ Vân Hân nhận ra.

“Một người, hai người rồi ba người, xem ra không phải ngẫu nhiên.” Vũ Vân Hân trầm giọng nói, đạp chân ga một phát, xe dừng lại, cô liền bước xuống xe.

Sắc mặt Vũ Thư đột ngột thay đổi, cô ta hốt hoảng gọi điện thoại cho Ninh Phượng: “Mẹ, mẹ nói xem chúng ta có bị nghi ngờ không?”

“Không liên quan đến chúng ta, là thật đấy.”

“Mẹ, không phải chúng ta đúng không?”

Đôi Lúc Ninh Phượng muốn bóp chết Vũ Thư Anh, có mỗi việc nhỏ như này cũng bị dọa cho sợ, thật vô dụng.

“Đồ ngu, con có thể đừng tự dọa mình được không?” Bà ta sốt ruột nói.

Vũ Thư Anh bực dọc bĩu môi: “Người ta chỉ muốn xác nhận một chút thôi mà.”

Ninh Phượng thiếu chút nữa không kiềm được tức giận, lập tức cúp máy.

Không biết sao cái thứ ngu ngốc này lại được sinh ra.

Lúc này Vũ Vân Hân đang đi thang máy thì nghe trộm được cuộc nói chuyện của hai mẹ con.

“Búp Bê, trông không giống bọn họ.” Âm thanh của ba đứa bé bỗng vang lên.

Nếu không phải bọn họ thì có thể là ai chứ?

Vũ Vân Hân nhìn thang máy chuyển động, đi thẳng lên tầng thượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play