“Không phải đi tìm Búp Bê.”

Ngay tại lúc sự chú ý của mọi người tập trung vào người đàn kia, cửa sổ bên phía Vũ Vân Hân bị đập vỡ.

Tiếng đập đùng đùng không dứt, khiến Vũ Vân Hân kinh ngạc sợ hãi.

Phản xạ có điều kiện cầm ghế trên tay phi thẳng về phía cửa sổ, đưa tay nhanh nhẹn cầm lấy đĩa thức ăn trên bàn ăn tiếp tục ném.

Mặc dù hoàn toàn không có ai vào nhưng cô cũng muốn đập.

Bởi vì cô lo lắng có người đột nhiên tiến vào, cô sẽ không kịp phòng bị.

Quả nhiên, một người đàn ông cao to bò vào từ cửa sổ, vừa lúc bị dĩa ăn của Vũ Vân Hân xiên trúng trán.

Dĩa ăn sắc bén để lại một vết xước trên trán người đàn ông.

“Tôi biết ngay mà, tên chết tiệt anh nhất định sẽ đến công kích tôi.” Vũ Vân Hân cầm lấy miếng gà chiên vừa nãy Mục Lâm Kiên chỉ ăn đúng một miếng.

Miếng gà đầy dầu mỡ dính trên khuôn mặt to tròn của người đàn ông.

Toàn bộ tầm nhìn bị dầu mỡ che lại.

Vũ Vân Hân vội vàng mở cửa, tập tà tập tễnh chạy ra ngoài.

Chẳng qua là ngoài cửa có hơn mười người đàn ông mặc đồ đen.

Cô luống cuống.

Đây là muốn cô phải chết.

“Người một nhà.” Vệ sĩ đứng đầu cung kính lịch sự.

Vũ Vân Hân nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá. Bắt người đang ăn gà bên trong lại.”

Cô nghiêng người để vệ sĩ đi vào.

Rất nhanh người đàn ông đã bị bắt lại.

“Quỳ xuống.” Giọng đầy khí thế uy nghiêm y như Mục Lâm Kiên.

Há Cảo thoải mái như đang xem một bộ phim, kích động vỗ bả vai Mục Lâm Kiên: “Có chút phong cách của bố.”

“Chớ nói nhảm, không có đâu. Búp Bê của chúng ta lúc nào cũng uy nghiêm như vậy.” Màn Thầu nói hộ mẹ.

“Búp Bê của chúng ta có đai đen đàng hoàng đấy, ít nhất vẫn có kỹ thuật đánh gãy xương.”

Bánh Bao nói xong, vô thức vỗ chân dài của Mục Lâm Kiên.

Còn có ý nghĩa sâu xa khác, như đang nhắc nhở anh.

“Rất hung dữ?” Mục Lâm Kiên lạnh giọng hỏi, rõ ràng đang làm mặt lạnh, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác sợ về nhà.

“Khá tốt. Bố tập làm quen rồi coi như đang giãn cơ là được.” Bánh Bao cười cười đáng sợ.

Há Cảo nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Bọn con bị chửi từ nhỏ đến lớn, bố xem này, bây giờ bọn con không bị bệnh vặt gì hết, thực sự chỉ như rèn luyện cơ thể thôi.”

“Đúng vậy. Đúng vậy. Dù sao nếu bố lựa chọn yêu mẹ, sẽ phải bao dung hết tất cả tính cách của mẹ.” Màn Thầu nghiêm túc gật đầu.

Mục Lâm Kiên lập tức im lặng.

Nhìn người đàn ông cao to trước mắt đang quỳ gối trên sàn nhà.

Trong đầu bắt đầu nghĩ đến cảnh quỳ vỏ sầu riêng của mình sau khi kết hôn.

“Sao thế? Tổng giám đốc Mục, bố sợ à?” Bánh Bao trêu ghẹo hỏi thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play