*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Tô Anh vui đến nở hoa, cô ta có mơ cũng không ngờ, có ngày ông Mục sẽ đứng ra nói đỡ mình. Xem ra, cô ta cách vị trí của bà Mục cũng không xa lắm.

Cô ta tỉ mỉ sắp đặt mọi chuyện, học cách ăn nói nhẹ nhàng, đoan trang, lại còn nghiên cứu rượu nữa. Gần như, cô ta đã học hết trọn bộ phép lễ nghi, xã giao mà tầng lớp thượng lưu cần học, bình tĩnh điềm đạm, không được lộ ra sự lo lắng, hốt hoảng và càng không thể người khác nhìn ra mình là người học hành thấp kém, địa vị tầm thường.

Mỗi giây, mỗi phút Tô Anh đều nỗ lực nâng cao khí chất bản thân, cô ta làm việc vô cùng chăm chỉ, mục đích để có thể tách riêng mình ra khỏi tầng lớp tầm thường.

Chiến lược của ba bé con thất bại hoàn toàn, mấy đứa âm thầm nhảy xuống khỏi ghế.

“Sao rồi? Thành công rồi chứ?”

Ba bé con nặng nề lắc đầu, âm thầm lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Vân Hân: “Búp Bê, mẹ phải chú ý! Quân cờ này Ninh Phượng cũng lợi hại lắm.”

Vũ Vân Hân đang cầm hồ sơ trong tay, đúng lúc bước vào thang máy, nhìn tin nhắn một cách hoài nghi.

Cái gì mà quân cờ của Ninh Phượng chứ, sao lại có nhiều chuyện như vậy về người phụ nữ này như vậy?

“Tinh tinh!”

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Vũ Thư Anh đứng trước quầy lễ tân lạnh lùng nhìn cô, Vũ Vân Hân nhìn thấy sự không phục trong ánh mắt của cô ta.

Cô kiêu hãnh bước qua Vũ Thư Anh, dứt khoát gõ cửa văn phòng của Mục Lâm Kiên.



Thư Anh lạnh lùng nói với Vũ Vân Hân.

Năm phút, cô ta không tin Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân có thể làm được gì trong thời gian ngắn ngủn như vậy.

“Ha!”

Vũ Vân Hân cười lạnh, đắc ý bước vào văn phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Cửa công ty đóng chặt.

Vũ Thư Anh bực bội bước vào nhà vệ sinh, không biết tại sao nhưng cả người cô ta khó chịu như thể có hàng trăm con kiến đang bò lên.

Đôi tay như bị thứ gì đó làm cho bẩn thỉu, cô ta chà mạnh tay dưới làn nước của vòi hoa sẽ, nước từ vòi chảy xối xả xuống bàn tay cô ta. Thời tiết rất lạnh nhưng kỳ lạ rằng, cô ta lại chẳng thấy lạnh chút nào.

“Đồ đàn bà đê tiện! Sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy! Cô chỉ là trò chơi của Mục Lâm Kiên mà thôi! Hừm!” Cô ta dùng hết sức lực để chà sát, khuôn mặt hung dữ, đôi mắt trợn trừng, con ngươi như thể muốn nhảy ra ngoài.

Đúng lúc này, có hai Thư ký đi vào nhà vệ sinh, chợt bắt gặp khuôn mặt kỳ lạ của Vũ Thư Anh, hai người không dám nói câu nào, vội vã quay người đi khỏi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play