Bọn họ hoàn toàn không giống mấy đứa trẻ trong nhà trẻ, tuy đều lấy máy vi tính chơi trò chơi, nhưng mỗi một câu đều nói về tiền.
“Này, gọi các người đến nhà vệ sinh nam, sao các người không đi.”
Tiểu Khả chạy chậm tới đây, nhìn thấy ba đứa bé đang thờ ơ ngồi đấy.
“Tại sao phải đến nhà vệ sinh nam? Đâu có buồn đi vệ sinh đâu.” Há Cảo dùng một ánh mắt thiểu năng nhìn cậu ta.
“Vừa nãy cậu chủ Võ của bọn tôi bảo các người đến nhà vệ sinh nam, các người không nghe thấy à?”
“Cùng nhau ra đấy không ngửi thấy mùi phân à?” Màn Thầu im lặng liếc mắt.
“Mấy người bị biến thái à, đi nhà vệ sinh cũng muốn một đám người đi theo. Có người đi vệ sinh như vậy thật à? Thật là.” Giọng Bánh Bao lạnh lùng nói: “Ba anh em chúng tôi chỉ muốn chơi với nhau, chứ không muốn lôi kéo với ai cả.”
Tiểu Khả tức đến mức suýt chút nữa qua đời tại chỗ.
“Các người chờ đó cho tôi, cậu chủ Võ nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Tiểu Khả đang định đi báo cáo thì lại bị Há Cảo chặn lại: “Chờ đã.”
“Làm gì?” Tiểu Khả hung dữ.
“Sau này phải gọi bọn tôi là cậu cả, cậu hai, với cậu út.” Bánh Bao nhấn mạnh.
Dù sao thì sản nghiệp nhà họ Võ của người kia còn không bằng hai phần của nhà họ Mục bọn họ, dựa vào cái gì mà gọi cậu ta là cậu chủ, gọi bọn họ đến thì bọn họ phải đến chứ.
“Cậu có bị bệnh à. Dựa vào cái gì?”
Bánh Bao cao ngạo lạnh giọng: “Chỉ bằng cậu ta chỉ biết chơi túi da, chúng tôi chỉ biết chơi xe sang với biệt thự. Hai cái này khác nhau.”
“Tôi tin cậu cái quỷ ấy, cả người các người đến một món hàng hiệu cũng không có.”
Cuối cùng ba đứa bé cũng hiểu, tư tưởng nhìn bề ngoài của mấy đứa ngốc này: “Quá ngây thơ.”
“Vậy các người đi hay không đi đây?”
“Phòng học tốt thì không ngồi, ra nhà vệ sinh nam làm gì? Cầm lấy tiền này, đi mua chút đồ ăn cho mấy người kia đi, nhớ kỹ tiền không phải vấn đề, quan trọng là phải ăn ngon.”
Há Cảo hào phóng ném một cái thẻ đen qua.
Lập tức khiến cho toàn bộ các bạn trong lớp kinh ngạc hô lên.
Tuổi còn nhỏ mà đã có thẻ đen, sáng mù con mắt của Tiểu Khả.
Bọn họ chơi điện thoại còn phải có giới hạn chứ đừng nói đến tiêu tiên. Bình thường mỗi ngày có một mức hạn tiêu tiền riêng, làm gì có chuyện được tiêu tùy tiện.
“Rất đẹp trai.” Tiểu Khả không khỏi sợ hãi thán phục cầm lấy tấm thẻ đen kia, cảm nhận tự do vui vẻ của sự giàu có.
Đám học sinh nam tụ tập trong nhà vệ sinh chờ mãi không thấy Tiểu Khả về, Võ Kiệt không kiên nhẫn: “Tên nhóc thối kia đi đâu rồi không biết nữa? Sao lâu thế vẫn chưa về.”
“Cậu chủ Võ, hình như bọn họ ở bên ngoài đang ăn pizza.”
Nghe thấy pizza, đám người đứng trong nhà vệ sinh nam bắt đầu không bình tĩnh.
Dù sao đều là trẻ em ở nhà trẻ, nghe thấy có đồ ăn ngon đều không nhịn được nhìn về phía cửa.
“Hình như rất thơm.” Một bé trai tên Tiểu Bàn nói.
Mấy đứa bé khác trông mong nhìn ra phía ngoài cửa: “Hình như ăn rất ngon.”
“Có gì đặc biệt hơn người, chúng ta không cần.” Võ kiệt hét to, lấy lại địa vị của mình.
Tiểu Bàn lườm một cái: “Được rồi, tôi muốn đổi đại ca. Chơi với ba anh em kia có ăn, với cậu thì có gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT