“Vì sao?” Mục Lâm Kiên đã quá quen với kiểu dàn trận thế này.
Nhưng đối với bọn họ mà nói lại quá khoa trương, ngoại trừ Há Cảo.
Há Cảo rất kích động mở cửa xe ra lần nữa.
“Há Cảo, ra đây cho mẹ.” Vũ Vân Hân lạnh giọng quát.
Không có mệnh lệnh của cô, ba đứa bé không dám lộn xộn.
“Tôi không cho phép con tôi đến trường quá gây chú ý, càng không hi vọng dùng điều kiện hơn người để nuôi ba đứa. Để tôi đảm nhiệm nhiệm vụ đưa ba đứa đến trường là được.”
Mục Lâm Kiên giật mình.
Sáng sớm, vô cùng hào hứng tới đón con, kết quả…
“Chắc có lẽ bố không hiểu, nhưng bọn con có thể hiểu được. Dù sao Búp Bê dạy bọn con làm việc gì cũng không được quá khoa trương.”
Mục Lâm Kiên lại là người có tiếng khoa trương.
Chẳng qua do hoàn cảnh phát triển không giống nhau.
Dù đi chỗ nào cũng có xe sang trọng với vệ sĩ, cho nên anh mới cho rằng ra ngoài phải có xe sang với vệ sĩ.
Nhưng hoàn cảnh phát triển của ba đứa bé với Vũ Vân Hân hoàn toàn khác, đối với Vũ Vân Hân mà nói, ra ngoài chỉ cần một lái xe là được rồi.
Mà hoàn cảnh phát triển của ba đứa bé lại không có điều kiện gì, đến trường không đi bộ thì đi xe buýt.
Chính bởi vì như thế nên mới khiến Mục Lâm Kiên có vẻ quá khoa trương.
Vũ Vân Hân không cho phép ba đứa bé hưởng thụ đãi ngộ bậc này, đối với cô mà nói con trai nên được nuôi dạy một cách khắc nghiệt hơn.
“Nhưng vẫn cảm ơn anh.” Vũ Vân Hân không trách móc, lễ phép cảm ơn Mục Lâm Kiên: “Hoặc là anh có thể đi theo sau chúng tôi.”
“Ừ.”
Mục Lâm Kiên lạnh giọng trả lời.
“Tổng giám đốc Mục, nếu như vậy chuyện đến trường học không nên công khai danh tính.”
“Ừ.”
Mục Lâm Kiên thiếu đi phần khí thế lúc trước, thêm phần cân nhắc địa vị của con với Vũ Vân Hân.
Anh ra lệnh cho một nửa số xe quay lại.
Tất cả xe còn lại đi theo sau lưng Vũ Vân Hân.
“Tổng giám đốc Mục, hình như thị trường khu vực Châu Á – Thái Bình Dương đang xảy ra chút vấn đề, cần ngài quay lại xử lý.” Lục Tâm vừa nhận được một cuộc khẩn cấp điện thoại, lập tức báo cho anh biết.
Mắt thấy sắp được đưa con tới trường, đột nhiên lại xuất hiện một tin khiến người ta hụt hẫng.
Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt.
“Rất gấp.” Lục Tâm yên lặng cúi đầu xuống.
Mục Lâm Kiên nhìn chiếc xe trước mặt kia, hơi không bỏ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT