Cho nên nhà họ Thẩm lợi dụng kẽ hở này, dựa vào địa vị của mình ở trong giới kinh doanh để tạo quan hệ tốt với các tổ quản lý dự án, tiến hành cái gọi là hợp tác lâu dài.
Mục Lâm Kiên là một nhà đầu tư lâu năm, nhất định sẽ hiểu phần lợi sau khi đối phương lấy được dự án.
“Tổng giám đốc Mục, rất xin lỗi. Chúng tôi thấy quan hệ hai nhà rất tốt, hơn nữa địa vị nhà họ Thẩm rất cao, tài chính với bối cảnh năng lực đều vô cùng hùng hậu, cho nên mới yên tâm với dự án của nhà họ Thẩm như vậy.” Tổ trưởng tổ hai gần như sắp khóc lên.
“Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ cần dự án đàng hoàng, chỉ cần là dự án tệ thì cho dù là ai cũng không được thông qua. Tất cả dự án phải được Vũ Vân Hân xét duyệt thông qua, đến chỗ tôi phê duyệt mới có hiệu lực.”
“Vâng. Tổng giám đốc Mục.”
Sau này sẽ không còn cửa xét duyệt dễ dàng như trước nữa.
Tổ trưởng tổ hai tự nhận không may cầm lấy tư liệu còn đang ở trong đi ra ngoài.
Trong lòng ông ta không cam lòng liếc Vũ Vân Hân.
Nhà họ Thẩm đối với bọn họ là một miếng thịt mỡ béo bở, mà Vũ Vân Hân lại trực tiếp ném thịt của họ xuống đất.
Chuyện chạm đến lợi ích của người khác chính là chạm đến điểm mấu chốt.
“Ngày mai con đến trường học.” Giọng nói có hơi khàn khàn trầm thấp của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Bọn nhỏ đồng ý đến trường học rồi? Học trường nào?” Vũ Vân Hân không thể tin được, vậy mà mấy tên nhóc con kia lại đồng ý đi học.
“Nhà mình tự mở.”
Vũ Vân Hân sững sờ, chuỗi ngành nghề tập đoàn Mục Lâm rộng như vậy, nhà mình tự mở một trường luôn được hả?
“Có khi nào sẽ không an toàn không?” Vũ Vân Hân nhíu mày.
Dù sao chuyện lần trước đến tận bây giờ vẫn chưa tra rõ ràng, chưa biết người đàn ông mặc áo mưa mang Bánh Bao đi là ai, còn người bắt cóc lại không biết.
“An toàn.” Mục Lâm Kiên khẳng định nói.
Anh đi đến trước mặt Vũ Vân Hân, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ nặng tình: “Yên tâm đi.”
Sao Vũ Vân Hân có thể lo lắng khi anh nói một câu như vậy được.
Bây giờ đối với Vũ Vân Hân mà nói, người có thể bảo vệ tốt ba đứa bé bây giờ chỉ có Mục Lâm Kiên.
“Bao giờ thì đến trường?”
“Em muốn lúc nào cũng được.”
“Cái gì?”
Cái này còn có thể chọn? Vũ Vân Hân lập tức ý thức được niềm vui của kẻ có tiền.
Hóa ra tự mình mở trường học không phải nói đùa, muốn đi học lúc nào thì đi lúc ấy sao?
“Bình thường khi nào thì mở cửa ấy.”
“Hình như chín giờ.”
“Có cần chuẩn bị gì không? Là trường quý tộc ư? Thầy giáo có được không? Tôi có nên nộp học phí không?”
Lông mày Mục Lâm Kiên nhíu lại, người phụ nữ này là kẻ ngu à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT