“Không sao đâu. Bố còn có chúng con. Mặc dù chúng con không phải là mẹ của bố, nhưng có thể làm con bố mà.”

Mặc dù những lời nói có chỗ không thích hợp lắm, nhưng đã chạm đến trái tim của Mục Lâm Kiên.

“Trước đây các con đi học thì dùng tên gì?”

Ba đứa nhỏ ngây thơ lắc đầu: “Chính là Bánh Bao, Màn Thầu, Há Cảo.”

Bọn chúng chưa từng có tên nào khác cả.

“Tên thế này có phải quá qua loa không?” Mục Lâm Kiên nhíu máy: “Đi học có bị người khác bắt nạt không?”

Trong ấn tượng của Mục Lâm Kiên, bình thường những đứa trẻ mà gia đình gặp chuyện, đặc biệt là những gia đình không giàu có thường hay bị bạn bè bắt nạt.

“Có chứ.” Ba đứa trẻ thật thà trả lời.

“Vậy thì phải làm sao?”

“Đánh bọn họ.” Ba đứa nhỏ hung hăng nói.

Sắc mặt Mục Lâm Kiên trầm xuống: “Sau đó thì sao?”

“Bọn họ bị đánh vào viện thì làm sao có ai dám kỳ thị, bắt nạt chúng con nữa. Búp Bê đã từng nói, người ta nói gì thì kệ người ta, nhưng nếu bọn chúng mà dám động thủ thì bọn con nhất định phải đánh lại.”

Mục Lâm Kiên bất đắc dĩ thở dài: “Vậy tiền thuốc men bồi thường phải làm sao?”

“Chuyện này…” Ba đứa nhỏ đều lúng túng, sau đó im lặng cúi đầu xuống, tay nhỏ khẽ chọc chọc: “Đương nhiên là phải bồi thường rồi.”

“Có thể bồi thường nổi sao?”

Bọn trẻ lắc đầu: “Không bồi thường nổi. Vì vậy nên mẹ ở nước ngoài làm rất nhiều việc cũng vẫn không có tiền.”

Tiền để bồi thường đánh nhau sao?

Mục Lâm Kiên đau lòng thở dốc, thân thiết ôm chặt ba đứa trẻ.

Bọn trẻ ấm ức nằm trong ngực anh: “Thật ra mỗi lần xảy ra những chuyện như vậy, Búp Bê cũng sẽ mắng chúng con, nhưng mỗi khi về đến nhà mẹ đều đối xử với chúng con vô cùng tốt. Mẹ nói, trong mắt người khác chúng con đánh bạn là không đúng, nhưng nếu đối phương mà động thủ, chúng con cũng không thể đứng đấy cho người ta đánh được. Nếu như ấm ức quá thì phải đánh trả, tiền thuốc men đã có Búp Bê lo, làm người không thể vứt bỏ tôn nghiêm.”

“Bị người khác bắt nạt thật sự rất khó chịu.” Ba đứa trẻ vừa nói, nước mắt vừa chảy dài, bình thường chỉ là bọn chúng cậy mạnh, giấu hết nỗi ấm ức vào trong lòng.

Thật ra ba đứa trẻ chưa bao giờ có cuộc sống tốt đẹp, nhưng bọn chúng lại không bao giờ phàn nàn.

Mỗi ngày chúng đều bị hàng xóm chế giễu, đến trường học lại bị cô lập, bình thường bọn chúng đều cố gắng nhẫn nhịn vì không muốn gây phiền phức cho Vũ Vân Hân.

Bọn chúng đều biết, Búp Bê vì muốn trang trải cho cuộc sống mà mỗi ngày phải đi sớm về muộn, tiền cũng không kiếm được nhiều, mỗi khi trở về nhà vô cùng mệt mỏi, lại còn phải chăm sóc cho bọn chúng nữa.

Nếu bọn chúng lại gây chuyện sẽ khiến cho Búp Bê rất khó xử. Vì vậy nếu không phải bất đắc dĩ, bọn chúng tình nguyện bị mọi người chế giễu cô lập cũng không muốn cho Búp Bê biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play