Mục Lâm Kiên nhận lấy quần áo rồi đưa cho ba đứa nhỏ.

Ba đứa nhỏ mờ mịt nhìn về phía anh: “Chúng con cũng phải mặc bộ quần áo đen như mực thế này sao?”

Ba bộ âu phục trước mặt đều có màu đen.

“Ai thay trước?” Giọng nói Mục Lâm Kiên lạnh lùng.

Trong nháy mắt, mặt của Há Cảo, cậu bé đứng gần anh nhất đỏ bừng bừng, thẹn thùng nói: “Bố muốn thay quần áo giúp con sao?”

“Ừ.”

“Chuyện này…” Cậu bé xấu hổ cúi đầu, tay nhỏ nắm lấy cúc áo: “Bố nhớ phải nhẹ nhàng, ôn nhu một chút.”

Những ý tưởng kì lạ trong đầu cậu bé khiến cho ba bố con nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

“Con có thể đứng đắn một chút không?” Thân là bố của chúng, Mục Lâm Kiên không thể để thế được.

“Còn không phải học từ bố với Búp Bê sao?”

Mục Lâm Kiên lúng túng quay mặt ra chỗ khác, sau đó ôm cậu bé vào lòng, giúp cậu thay quần áo.

“Không đúng, bố mặc ngược rồi. Đây là mặt sau.”

Há Cảo chỉ vào quần của mình lên án.

Mục Lâm Kiên lần đầu tiên làm bố, đương nhiên làm gì có kinh nghiệm, anh nhíu mày nhìn cái túi quần: “Mặc lại.”

Màn Thầu và Bánh Bao ngồi sau Há Cảo: “Bố cứ mặc với tốc độ này, bao giờ mới đến lượt hai chúng con thay chứ?”

“Bố có biết mặc không đấy.” Há Cảo hoài nghi nhìn anh.

“Ngậm miệng lại.”

Mục Lâm Kiên bó tay hoàn toàn, anh không ngờ lần đầu tiên giúp mấy đứa trẻ thay quần áo lại khó hơn anh tưởng tượng nhiều: “Bình thường Vũ Vân Hân thay quần áo cho các con đúng là vất vả.”

Ba đứa nhỏ chỉ nhẹ lắc đầu: “Chúng con có thể tự mặc.”

Ba đứa trẻ bĩu môi: “Người phụ nữ đó vô cùng lười biếng, sao có thể giúp chúng con thay quần áo được chứ.”

Thấy mẹ không có mặt ở đây, ba đưa trẻ bắt đầu phàn nàn.

“Búp Bê rất hung dữ. Mẹ bảo nếu chúng con không thể tự mặc quần áo, không thể tự ăn cơm thì mẹ sẽ gửi chúng con đến trường học cho người tàn tật. Thật là tàn nhẫn.

“Ngay cả quần áo mặc hàng ngày cũng là do chúng con tự chọn, từ trước đến giờ mẹ sẽ không chọn giúp. Có lần bọn con không biết thời tiết bên ngoài nên mặc hơi ít bị cảm lạnh, Búp Bê còn mắng bọn con là đồ đần. Bố xem người phụ nữ này có phải vô cùng hung dữ không.”

Mục Lâm Kiên không khỏi nghi ngờ, anh cảm nhận được Vũ Vân Hân yêu thương bọn trẻ hơn mạng của cô, sao có thể ác như vậy được.

“Cũng không thể trách mẹ được, ai bảo một mình mẹ phải nuôi ba anh em khôn lớn, một người phụ nữ phải nuôi một đứa trẻ đã rất vất vả, huống chi mẹ còn phải nuôi cả ba anh em, hơn nữa ba anh em chúng con còn là những bảo bối thiên tài đáng yêu. Đúng là vô cùng khó khăn.”

Há Cảo đặt tay lên vai Mục Lâm Kiên: “Vì vậy nếu bố muốn có bọn con thì bố phải đối xử thật tốt với Búp Bê của chúng con, nếu không sau này bọn con trưởng thành có được tài sản sẽ đuổi bố ra cổng, để bố trở thành lão già cô đơn nghèo túng.”

Mục Lâm Kiên không hiểu sao có cảm giác áp lực, ba tên nhóc trước mặt anh mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng tinh thần bảo vệ mẹ của chúng không thể xem nhẹ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play