Nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Ba khuôn mặt nhỏ nhắn cùng lên tiếng: “Bố?”

Chúng không dám tin nhìn Mục Lâm Kiên.

“Ừm.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn chúng lại rất dịu dàng.

“Bố cũng đến đây ăn thịt sao?”

“Ừm!”

“Bố đi ăn thịt sao không gọi chúng con đi cùng, sao lại phải lén lút đi cùng với Lục Tâm chứ? Là sợ chúng con biết bố theo đuổi thần tượng sao?” Sủi Cảo ngây ngô nhìn anh nói.

Khóe miệng Mục Lâm Kiên co rúm lại, lần đầu bị tức đến mức câm nín.

Lục Tâm xấu hổ, nói: “Không phải như vậy! Bọn chú tình cờ đi qua đây thôi. Dù sao cũng đến giờ cơm rồi, vốn định…”

“Đủ rồi! Giải thích chính là giấu diếm đấy!” Bánh Bao tặc lưỡi lắc đầu, xoay người quay về chỗ ngồi của mình.

“Trùng hợp vậy à?” Vũ Vân Hân đưa miếng thịt đã nướng chín đến trước mặt Mục Lâm Kiên, nói: “Thực ra anh muốn đi theo chúng tôi ăn cơm thì có thể nói với tôi.”

Mục Lâm Kiên kinh ngạc mở to mắt.

Lục Tâm mừng thầm, đúng là Vũ Vân Hân hiểu Tổng giám đốc Mục.

“Chúng tôi thường xuyên ăn hàng quán vì không có thời gian để nấu cơm, hơn nữa còn ăn ở những quán ăn nhanh.” Vũ Vân Hân kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh Mục Lâm Kiên một cách tự nhiên, nói: “Vừa rồi cám ơn anh nhé! Tính cách tôi đôi lúc là vậy đó, vì lúc ấy quá gấp, cho nên…”

Lời còn chưa dứt, Mục Lâm Kiên đột nhiên lấy khăn tay giúp cô lau mỡ trên khóe miệng.

Vũ Vân Hân giật giật khóe môi, cầm đũa gắp một miếng thịt quấn rau đút cho anh, nói: “Món này ăn ngon lắm.”

Rau xà lách cuốn thịt!

Mục Lâm Kiên bỗng chốc không còn khẩu vị gì.

Nhất là rau xà lách này lại được bê từ nhà bếp cách rất xa, ở giữa đã tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau mới đến được trên bàn này.

“Em ăn đi.”

Mục Lâm Kiên thẳng thừng đẩy trở về.

Ba đứa bé nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Bố không thích ăn sao?”

“Ừm.”

“Vậy bố cuốn cho chúng con ăn đi!”

Nói xong, bọn trẻ trực tiếp chen vào giữa Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên, không dễ gì hai người mới được gần gũi nhau một chút, lại bị ba đứa bé này ngăn cách rồi.

Rõ ràng là bàn bốn chỗ ngồi, cuối cùng lại chen chúc thành sáu người.

Lục Tâm thức thời đứng dậy, nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

“Chú đưa cháu đi chơi đi.”

Sủi Cảo vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, đôi mắt nhỏ nhìn anh.

“Ở lại chơi với bố cháu đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play