*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Màn Thầu là đứa an tĩnh nhất, trên tay cầm điện thoại, vừa ăn vừa chơi.
Sinh ba ngồi cùng với nhau, vẻ ngoài lại sáng sủa đáng yêu, rất nhiều người đi ngang qua đều bị mấy đứa nhỏ mềm mại đáng yêu hấp dẫn, huống chi bọn nhỏ còn hoạt bát như thế.
“Chúng ta đã lâu lắm rồi không đến trung tâm thành phố.” Bánh Bao cảm khái, nói: “Cám ơn ông, ông đã mang tụi con ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Ông thú vị hơn con trai của ông nhiều.”
Ông Mục cười ngây ngô, cưng chiều cầm lấy một cái đùi gà nướng đưa đến trước mặt bọn nhỏ: “Vậy mỗi ngày ông sẽ đến tìm các con chơi nhé?”
Dù sao ông cũng rảnh rỗi, mấy ông già cỡ tuổi ông đã sớm ở nhà chơi với con cháu rồi.
“Chờ mãi câu này của ông đấy.” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, hô vang.
“Bọn con muốn hiểu rõ về ông hơn!” Bánh Bao đột nhiên nghiêm mặt, nói.
Từng đứa một giả vờ vẻ ông cụ non, khiến ông Mục bật cười vui vẻ: “Các con muốn sao hả?”
“Giới thiệu một chút về mình đi! Ví dụ như ông có vượt giới hạn lần nào chưa?”
Bánh Bao nói bằng giọng mềm mại đáng yêu nhưng lời nói lại như trúng thẳng vào tim đen.
Ông Mục khó hiểu: “Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Vậy bọn con tự giới thiệu trước vậy, bọn con là sinh ba, chỉ chênh lệch vài giây đồng hồ mà thôi. Dựa theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là Bánh Bao, Sủi Cảo và Màn Thầu! Bọn con được sinh ra ở nước ngoài, tại một thị trấn nhỏ rất nghèo, chỉ dựa vào mỗi mình mẹ mà lớn.”
Bánh Bao nói xong, ba đứa nhỏ nhìn về phía ông Mục: “Đến lượt ông rồi!”
“Không có! Nhà họ Mục ông trước giờ không được phép vượt quá giới hạn!” Ông Mục kiên định nói: “Toàn bộ giới thượng lưu đều biết nhà họ Mục ông đều là đàn ông tốt hạng nhất.”
Ba đứa nhỏ chỉ do dự một chút: “Thế thì…”
Đang lúc nghĩ xem nên hỏi tiếp vấn đề nào một giọng nói giận dữ vang lên từ sau lưng bọn họ.
“Ông Mục, ôi chao! Thật không ngờ đến là ông cũng đến đây, người ta lâu rồi không gặp ông đấy!” Ninh Phượng lắc lư bước đên, từng bước tỏa ra sự quyến rũ: “Lần trước ông uống rượu ở chỗ người ta còn chưa xong đâu đó!”
Ninh Phượng tự nhiên đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh ông Mục, không thèm nhìn đến ba đứa nhỏ.
“Bà là?” Ông Mục cau mày, vô thức nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ lắc đầu ngao ngán: “Chậc chậc chậc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT