Thẩm Giai Kỳ đang muốn khoe khoang trường mà mình theo học, nhưng bị một câu hỏi của Bánh Bao phá hỏng hoàn toàn: “Cho nên dì mới không biết dùng cụm từ “không rõ lai lịch” đúng không?”

“Sao lại không biết dùng được chữ?” Thẩm Giai Kỳ muốn phản bác.

“”Không rõ lai lịch” mà có thể dùng đối với con nít có cha có mẹ được à? Xem ra là dì dùng tiền mua cái bằng đại học đó rồi!”

Bánh Bao nở nụ cười vô tư của trẻ con.

Nhìn vào nụ cười biểu cảm vô cùng vô hại, quả đúng là không thể tưởng tượng nổi thứ mà Bánh Bao đang nói.

Ba bà dì không dám lên tiếng, chậm rãi uống trà nhài mà mình vừa ngâm xong như thế việc không liên quan đến mình.

Dù sao bà dì thứ tư gặp phải chuyện gì, trong lòng bọn họ cũng hiểu được ít nhiều rồi.

Ở trên dưới nhà họ Mục này, sự uy nghiêm của Mục Lâm Kiên ai ai cũng biết, ai lại đi dám trêu chọc anh.

Vì để không rước họa vào thân, đối với chuyện ba đứa nhỏ liên tục vần qua vần lại Thẩm Giai Kỳ, các bà không định xen vào.

“Dì à, con bận việc nên phải đi đây.” Thẩm Giai Kỳ đã không ngồi chờ nổi nữa.

Vốn còn định đến gặp Mục Lâm Kiên, ai biết đột nhiên lại nhảy ra mấy người này.

Ba đứa nhỏ tiến lên ngăn cô ta lại: “Dì đi nhanh thế? Không phải dì nên ở lại ăn bữa cơm rồi đi sao?”

“Không cần đâu! Dì đã no rồi!”

Màn Thầu đột nhiên lấy ra cái máy tính: “Nếu dì đã no rồi, vậy thì mời dì thanh toán số tiền những thứ này đã.”

Bàn tay nhỏ mũm mĩm điên cuồng ấn ấn tính toán.

Một cái danh sách rõ ràng xuất hiện ngay trước mặt Thẩm Giai Kỳ.

“Dì đó nha! Quá là xấu xa! Dì luôn me lúc bố cháu không có mặt là lén lút trộm quần trộm áo của bố cháu, người không biết còn tưởng là khuynh hướng của dì có vấn đề nữa đó.”

Thẩm Giai Kỳ nằm mơ cũng không ngờ là mấy lần cô ta quay lại nhà họ Mục, đều viện cớ là đi xe mệt làm lý do, cố tình đến phòng ngủ của Mục Lâm Kiên tắm rửa, thuận tay lấy đồ của anh mặc lên người.

Cô ta đã tự nhận, cho là vai trò của mình là nữ chủ nhân của nhà họ Mục, cho nên cô ta mới tùy tiện mặc áo sơ mi của Mục Lâm Kiên thành váy như thế.

Quần áo của Mục Lâm Kiên vốn rất nhiều, cho nên hoàn toàn không biết mình đã mất đi cái nào.

Người phụ nữ này mỗi lần mặc rồi còn chụp một tấm hình đăng lên trang cá nhân khoe khoang.

“Mỗi một món đồ đều vô cùng quý giá, không hề rẻ tí nào! Bố tụi con kiếm tiền rất vất vả, làm phiền dì thanh toán tiền của đống quần áo này đi đã. Quét mã QR là xong!”

Sủi Cảo tự giác lấy ra mã QR đeo trên cổ đưa tới trước mặt Thẩm Giai Kỳ.

Thẩm Giai Kỳ xấu hổ đến mức không thể tự đào cái lỗ chôn sống chính mình, mất cả mặt mũi nhìn về phía mấy vị phu nhân trước mặt.

“Không ngờ là cô lại còn có cái thú vui này.” Các bà đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Không phải vậy đâu, chẳng qua là lúc đó không có mang theo quần áo về, chỉ là tùy tiện mặc thôi.” Cô ta càng giải thích càng thành ra hỏng bét.

“Chậc chậc chậc! Mẹ con nói ấy, chưa được sự đồng ý của người khác mà lấy đồ của người ta đi thì chính là trộm!” Ba đứa nhỏ nhìn thẳng vào cô ta và nói: “Không ngờ là, dì ra nước ngoài du học mà còn học được cách trộm đồ ngang nhiên như thế?”

“Cháu! Tôi quét mã còn không được sao.” Thẩm Giai Kỳ lấy điện thoại di động ra quét mã QR.

“Cậu Mục về.”

Tiếng người hầu nữ ở cửa truyền vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play