Anh đạm mạc nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.

“Nhớ lấy thịt, lấy thật nhiều thịt” Há Cảo nhỏ giọng nói với Bánh Bao.

“Nhưng miếng bít tết không thể lấy được”

Mục Lâm Kiên nhìn vào bàn làm việc của mình, hóa ra đó là bữa tối mà đầu bếp mang tới.

Anh đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ, đã tám giờ tối rồi, sao thăng nhỏ còn chưa về nhà?

Há Cảo đột nhiên ngồi trên sàn nhà, dựa vào cửa, đau lòng nhếch miệng: “Đói bụng quá.”

Cậu cách Mục Lâm Kiên khoảng ba mét, từ một góc anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy thịt.

Cánh cửa còn chưa kịp đóng lại đã bị Há Cảo vô tình đẩy ra.

Tại hiện trường cuộc họp video nghiêm túc, có tiếng trẻ con vang lên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

Chỉ nhìn thấy một cục thịt nhỏ nằm trên sàn, đôi mắt to đẫm nước đó nhìn họ đầy kinh ngạc.

Mọi người lập tức bị đứa bé hấp dẫn, nhưng không ai dám nói ra, cho dù có nghỉ ngờ, bọn họ vẫn là nghĩ trong lòng.

“Xin lỗi. Cháu đã quấy rầy các chú. Các cô chú, xin mời tiếp tục” Há Cảo biết mình làm sai, vội vàng đứng dậy.

Chân ngắn chạy lại va vào rồi lại ngã, cả trán đập xuống sàn một cái “rầm”.

Mọi người nghe thấy có đều cảm giác đau.

Mục Lâm Kiên vội vàng đứng dậy khỏi chỗ chỗ ngồi.

Há Cảo thấy anh đột nhiên lại gần với vẻ nghiêm nghị và uy nghiêm thì sợ hãi, cậu khóc đến bẹp miệng, nước mắt chảy ròng ròng.

“Ôm một cái, đừng khóc” Mục Lâm Kiên cúi người sang một bên, dùng hai tay ôm lấy cậu.

Giúp Há Cảo xoa xoa cái trán nhỏ đau một cách nhẹ nhàng.

“Đừng khóc. Ngoan lắm”

Vào lúc này, Mục Lâm Kiên giống như một người cha, đối với danh phận tổng giám đốc…

Ai cũng không tưởng tượng được người đàn ông mạnh mẽ, cương nghị lại có một mặt mềm mại như vậy.

Há Cảo nằm trong vòng tay anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sợ hãi cau mày, non nớt bập bẹ giải thích: “Con không cố ý”

“Chú biết Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng đặt cậu lên đùi, thân mật xoa xoa trán của cậu: “Ngoan, đã ăn xong rồi, ăn có ngon không?”.

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm đã thu phục tất cả những người phụ nữ trong video.

Mọi người ghen tị với đứa bé đó, còn có thể ngồi trên đùi của Mục Lâm Kiên, muốn ôm một cái để an ủi.

“Con muốn ăn gà quay thật lớn:

Ha cảo lau nước mắt, chưa bao giờ từ bỏ đam mê ăn uống.

“Được. Mở cửa đi ăn gà quay lớn”

Ngay cả Mục Lâm Kiên cũng học được giọng trẻ con.

Một màn này thật là làm mở rộng tâm mắt.

Người điều hành cấp cao đang làm báo cáo đột nhiên bị kẹt, chứng kiến hình ảnh tràn ngập tình yêu thương lẫn nhau này không dám làm phiền.

“Còn năm phút để kết thúc cuộc họp” Mục Lâm Kiên nói một tiếng.

Vốn dĩ cuộc họp còn hai tiếng đồng hồ nữa, nhưng vì đứa bé này nên đã rút ngắn xuống còn năm phút, mọi người bên dưới vội vàng bắt đầu sắp xếp hợp lý báo cáo.

Há Cảo nhìn Mục Lâm Kiên bằng cả hai mắt đầy ngưỡng mộ, dùng khuôn mặt non nớt của của mình cọ vào anh: “Rất nam tính. Tổng giám đốc Mục”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play