Lại khiến Ninh Phượng đập mạnh cốc nước trong tay xuống sàn nhà.

Choang một tiếng, hai vị nhân viên cấp cao còn lại ngây ngẩn cả người.

“Phó chủ tịch Ninh của mấy người lúc nào cũng hung dữ vậy à? Vậy thì tôi rất khó đồng ý hạng mục này rồi. Dù sao tập đoàn Mục Lâm chúng tôi bỏ không ít tiền vào, kiểu gì cũng cao gấp đôi với với giá bên ngoài.” Vũ Vân Hân kiêu ngạo vênh mặt.

Nhớ tới, lần trước cô đến tập đoàn Vũ Thị, Ninh Phượng biết cô mặc thành nhân viên vệ sinh, vừa đánh vừa đá cô, lần này…

Vũ Vân Hân đột nhiên hoạt động gân cốt, tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

Ninh Phượng hít một hơi thật sâu, lại lộ ra nụ cười: “Vừa nấy tôi chỉ nói đùa thôi!”

“Không buồn cười! Sàn nhà là thứ đầu tiên mà hai mươi năm trước bố tôi lắp đặt, cốc bà làm vỡ cũng chẳng sao, nhưng nếu sàn bị xước, tôi sẽ không vui.”

Vũ Vân Hân nói thẳng, không che dấu thân phận của mình chút nào.

Thư ký đang ghi chép lại cuộc họp sửng sốt một chút rồi nhìn Ninh Phượng.

“Vậy đợi lát nữa tôi gọi người đến sửa, được không?” Ninh Phượng nghiến răng nghiến lợi.

“Không thể, bà quỳ xuống nói xin lỗi với sàn nhà đi”

Vũ Vân Hân càng chơi càng lớn.

Nhìn qua ánh mắt tức giận của cô có thể biết cô hận người phụ nữ này đến mức nào.

Dưới tầng, trong xe có thêm một người.

Mục Lâm Kiên ngồi chính giữa bà đứa bé.

“Kịch cung đấu, tổng giám đốc Mục xem thử xem, chú đoán xem ai thăng, đặt cược đi!” Ba đứa bé viết tên hai người phụ nữ lên màn hình.

Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt.

Vừa rồi, cửa xe mở anh đã vội vã tới đây, sợ bốn mẹ con này bị bắt nạt sỉ nhục.

Nhưng khi thấy Vũ Vân Hân kêu gào trong màn hình, anh lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Vậy mà lại tiện tay bỏ cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong mồm, rôm rốp một tiếng.

Mùi thịt nướng thơm phức thoang thoảng trong miệng, kích thích vị giác, ngon đến mức nhếch mày.

“Tổng giám đốc Mục, bọn cháu cảm thấy Búp Bê sẽ thắng, bởi vì bên mẹ nhiều người!”

Mục Lâm Kiên nhíu mày mắt nhìn, thấy Ninh Phượng lúc này không nói lên lời, trong đầu vang lên ba chữ vợ quản nghiêm.

Lòng bàn tay khẽ sờ lên đầu gối.

“Búp Bê của mấy đứa rất thích phạt người khác quỳ?” Dù sao.

chuyện Hoàng Hà cũng thấy hình ảnh quỳ.

Ba đứa bé gật đầu: “Rất thích để người khác quỳ vỏ sầu riêng, rất đau!”

Mục Lâm Kiên nghĩ thầm xem ra phải tập luyện nhiều mới được, tùy thời thừa nhận hình phạt về thể xác.

“Có phải cô ấy rất dễ nổi giận không?”

Há Cảo bĩu môi nói: “Chắc chắn! Búp Bê của bọn cháu đã là phụ nữ trung niên rồi, có thể không hung dữ à? Chắc không phải chú thích búp bê nhà bọn cháu thật đấy chứ! Cháu khuyên chú nên tìm người khác đi!

Dù sao cọp cái.

Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Vũ Vân Hân trong màn hình tức giận thét lên: “Quỳ xuống!”

Cô kiêu ngạo chỉ vào sàn nhà.

Cách chỗ cái cốc vỡ một khoảng.

Ninh Phượng tức giận đến toàn thân run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play