“Có người nói quỷ ở tầng mười ba là con của quản lý Vũ Vân Hân đúng không? Lúc trước cũng do mấy đứa đấy giả quỷ đúng không?”
Phóng viên một người một câu, mấy nhân viên ngơ ngác.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải chuyện này Ninh Phượng đứng trong hành lang nhìn ra ngoài cửa đắc ý nhếch môi.
Bà ta ước gì Vũ Vân Hân có thể xuất hiện ngay bây giờ, đến lúc đó có thể thấy cô ta bị vả mặt như thế nào.
Đột nhiên, một đoàn xe sang trọng chậm rãi tiến vào.
Trong toàn thành phố này, có thể bày ra khí thế đấy chỉ có Mục Lâm Kiên.
Ninh Phượng vốn đang dựa vào quầy lễ tân đứng thẳng lại: “Mục Lâm Kiên đến?”
“Cái này không rõ lắm, không nghe rồi, tiếp theo có lẽ là cô Vũ Vân Thư đi ói. Tôi nhìn thấy Hoa Duyệt đến “Vậy tại sao Mục Lâm Kiên lại đến? Chẳng lẽ Mục Lâm Kiên cũng nhìn thấy video, nên cảm thấy Vũ Vân Hân không đáng tin cậy?” Nghĩ vậy, bà ta lập tức lấy son môi ra đánh lên đôi môi vốn đang đỏ bừng, phủ thêm một lớp phấn.
“Mở một chai rượu vang đỏ thượng đẳng cho tôi.”
“Vâng! Tổng giám đốc Ninh”
“Còn nữa, đổi hội nghị lên tầng ba, hội trường chính!”
“Vâng, tổng giám đốc Ninh!”
Khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, xe đối diện với cửa chính mở cửa.
Hơn mười vệ sĩ nghiêm túc bước xuống xe.
Cái khí thế áp bức người kia, khiến toàn bộ nhân viên cao thấp của tập đoàn Vũ Thị lo lắng.
Nhân viên đang đi đi lại lại trong hành lang lập tức dừng lại, toàn bộ nhìn về phía cửa.
“Chỉ cần người vừa xuống xe, chúng ta phải lập tức cúi chào!” Giọng nói chói tai của Ninh Phượng vang lên khắp đại sảnh.
Tất cả mọi người lập tức nghe theo, bỏ công việc trên tay xuống.
Mấy nhân viên của tập đoàn Mục Lâm đứng ngoài cửa thấy đoàn xe chắn cửa chính tập đoàn Vũ Thị, lập tức có thêm niềm tin.
Phóng viên không ngừng hỏi trước mặt cũng đột nhiên yên tĩnh.
Giống như thấy tin tức có giá trị còn lớn hơn, lập tức chĩa máy quay về phía xe kia.
“Trời ạ! Tổng giám đốc Mục đến! Rất hiếm khi thấy!”
Mấy phóng viên hận không thể lập tức bắt mấy góc nhìn đẹp trai của Mục Lâm Kiên.
Ngồi trong xe, Vũ Vân Hân lạnh nhạt nhìn ban quản lí cấp cao của tập đoàn Vũ Thị xếp thành đội hình ngoài cửa, lập tức nở nụ cười.
“Nghiêm túc chút” Vẻ mặt ba đứa bé nghiêm túc.
Vũ Vân Hân vẫn không nhịn được: “Chắc không phải bọn họ tưởng mẹ là Mục Lâm Kiên đấy chứ?”
“Đúng vậy! Bao giờ chúng ta xuống xe?” Ba đứa bé nhìn đám người kia đang chuẩn bị vuốt mông ngựa.
“Cứ từ từ! Việc gì phải vội, chúng ta hẹn chín giờ ba mươi phút, bây giờ mới chín giờ, để Ninh Phượng chờ đi!”
Không biết có phải vừa khéo không, vừa hay Ninh Phượng với phần lớn quản lý cấp cao tập đoàn Vũ Thị đứng đối diện với cửa sổ xe Vũ Vân Hân.
Lúc này mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu thẳng vào mặt Ninh Phượng.
Người phụ nữ yêu cái đẹp có lẽ sẽ sợ bị sạm đen, nhất là Ninh Phượng, người có thể vì đẹp mà hi sinh cả con gái mình.
Nhìn bộ dạng bà ta dơ tay lên che nắng, Vũ Vân Hân nở nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT