*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Lâm Kiên lạnh lùng không nể mặt như thế làm cho trái tim Vũ Thư Anh băng giá, giống như lồng ngực bị một tảng đá lớn đè nặng, căn bản không thở nổi.
“Lâm Kiên!” Cảm xúc đã che giấu lâu ngày đột nhiên vọt lên đầu, bình thường chỉ gọi anh là tổng giám đốc Mục nàng, bây giờ lại đổi giọng thành Lâm Kiên.
Đôi mắt phiếm hồng của Vũ Thư Anh ra vẻ uất ức nhìn anh: “Em….em đã làm việc ở tập đoàn Lâm Kiên nhiều năm như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao, anh không thể nể tình chuyện này mà châm chước một chút sao? Lùi lại một chút là được rồi?”
“Ai cho phép cô nói vậy với tôi?”
giọng nói.
Giọng nói lạnh như băng không chút nhiệt độ.
Đôi đồng tử Vũ Thư Anh run lên, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống, bàn tay nắm chặt run lên.
Câu nói kia giống như một cái tát trực tiếp đánh thẳng vào mặt cô 1a…
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ lạnh “Không có việc gì nữa thì ra ngoài.” Mục Lâm Kiên lấy tài liệu của cô ta ký tên rồi đặt lên trên bàn.
Vũ Thư Anh không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà cô ta không được như Vũ Vân Hân, là cô ta không tỉ tiện chủ động như người phụ nữ đó sao? Hay không lắng lơ như cô?
Là người phụ nữ kia chủ động bò lên giường Mục Lâm Kiên sao?
Cô ta càng nghĩ càng giận, tức giận đi về phía trước, một tay nắm chặt phần tài liệu trên bàn.
Đây là chuyện cô ta muốn làm từ lâu nhưng không dám.
Cô ta đã từng vô số lần muốn trực tiếp quyến rũ anh! Quyến rũ người đàn ông này!
Chẳng qua là mỗi lần đều bị khí thế cường đại trên người người đàn ông này đè xuống.
Nếu bây giờ cô ta không chủ động xuất kích, vậy mọi chuyện sẽ chậm mất.
Cô ta cầm tài liệu quay người trực tiếp đi đến trước ghế Mục Lâm Kiên, vô cùng quyến rũ ngẩng đầu lên, khoe khoang sự lẳng lơ của mình, bắt đầu cởi cúc áo.
Ba đứa nhóc trốn phía sau cửa hai mắt nhìn chằm chặp cảnh tượng này, Những hình ảnh con nít không nên nhìn này quả thật đánh sâu vào thị giác bọn nhóc.
“Các con đang làm gì thế?”
Sau lưng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, mấy nhóc sợ tới mức nhảy dựng lên.
Ba đứa nhóc đột nhiên quay người, sau đó nhìn thấy Vũ Vân Hân đang đứng sau lưng mình.
“Ha ha! Không có gì đâu ạ!” Bọn nhóc giữ chặt tay Vũ Vân Hân: “Chúng ta đi thôi!”
Bọn nhóc đang cố ý dùng cơ thể nhỏ bé của mình để chặn khe hở lại.
“Không phải mẹ bảo các con ở trong phòng chứa đồ kia sao?” Vũ Nếu bây giờ cô ta không chủ động xuất kích, vậy mọi chuyện sẽ chậm mất.
Cô ta cầm tài liệu quay người trực tiếp đi đến trước ghế Mục Lâm Kiên, vô cùng quyến rũ ngẩng đầu lên, khoe khoang sự lẳng lơ của mình, bắt đầu cởi cúc áo.
Ba đứa nhóc trốn phía sau cửa hai mắt nhìn chằm chặp cảnh tượng này, Những hình ảnh con nít không nên nhìn này quả thật đánh sâu vào.
thị giác bọn nhóc.
“Các con đang làm gì thế?”
Sau lưng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, mấy nhóc sợ tới mức nhảy dựng lên.
Ba đứa nhóc đột nhiên quay người, sau đó nhìn thấy Vũ Vân Hân đang đứng sau lưng mình.
“Ha ha! Không có gì đâu ạ!” Bọn nhóc giữ chặt tay Vũ Vân Hân: “Chúng ta đi thôi!”
Bọn nhóc đang cố ý dùng cơ thể nhỏ bé của mình để chặn khe hở lại.
“Không phải mẹ bảo các con ở trong phòng chứa đồ kia sao?” Vũ Vân Hân phẫn nộ trừng mắt.
“Xuyt! Nếu để Mục Lâm Kiên biết bọn con ở đây thì phiền phức lắm, chúng ta xuống lầu trước đi” Ba đứa nhóc lén lút kéo người Vũ Vân Hân đi.
“Lần sau còn vậy nữa, cẩn thận mẹ…”
Vũ Vân Hân đúng lúc thấy Vũ Thư Anh quay người, cổ áo rất lộn xộn, cúc áo cũng bị mở ra.
Một phút này, tim cô như bị người ta đánh nát từng chút một, chỉ còn lại sự kinh hoàng thôi.
Cô tức giận đến mức cả người hơi run lên.
Tay nắm chặt khóa cửa, móng tay cô nắm như gãy ra.
“Búp bê! Chúng ta đi thị a đứa nhóc vội vàng kéo áo cô, lúc này cũng phát hiện ra cô đang tức giận.
“Ừ”
Trái tim băng giá như chết lặng, không còn chút nhiệt độ nào nữa.
Vũ Vân Hân nắm thật chặt tay ba đứa nhỏ rồi đi về phía cửa.
Cô đi rất nhanh, ba nhóc con kia bị cô năm chặt có theo kịp không cô cũng không quan tâm.
Giờ này khắc này, cô vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng lại không biết nên bộc phát thế nào.
Sự tức giận như xộc lên trên mũi, chua xót đến mức làm nước mắt cô không ngăn được chảy ròng.