*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Hân Hân lạnh lùng nhìn dáng vẻ chán nản khi rời đi của Lưu Thế Kiệt.
Anh ta mang một đôi giày da màu xanh đậm, không phải là màu nâu cũng không phải màu đen.
"Cám ơn cô! Tổ trưởng!" Hoàng Hà vô cùng cảm kích.
"Không cần cám ơn! Kia là chuyện tôi phải làm, làm việc với tôi, tôi nhất định không cho phép ai bắt nạt các cô vì bất cứ chuyện gì” Vũ Vân Hân nói xong liền đi đến trước mặt Tuyết Nhi, người đang không biết phải làm sao.
“Nói cho tôi biết là ai?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Tuyết Nhi sợ hãi quay mặt đi chỗ khác, cầm lấy túi xách vội vã đi về phía trước.
Người phụ nữ này chạy rất nhanh, chờ khi Vũ Vân Hân quay về văn phòng, tất cả đồ đạc của cô ta đã được dọn đi rồi.
Không có một thứ đồ vật nào còn sót lại, dường như Tuyết Nhi đã sớm chuẩn bị việc rời đi.
Chính là bởi vì như vậy nên mới muốn đấu với cô?
Nghĩ vậy, Vũ Vân Hân bật máy tính lên, nhìn về phía thành tích của tổ một, rõ ràng cao gấp hai so với trước đó.
Cái này có nghĩa là mỗi người trong tổ này đều có thể cầm tiền lương ít nhất là năm mươi vạn trở lên.
Bởi vậy mới nói, đám người này không chỉ đơn giản lấy hạng mục của hai người bọn họ.
“Búp Bê, báo cáo mà mẹ muốn phân tích đến đây” Màn Thầu gửi cho cô một ít số liệu có ích về hạng mục của tổ một.
"Xem ra không phải nhân viên của mẹ không cố gắng, mà là bị bắt nạt"
Tất cả hạng mục tốt đều bị cướp đi!
Nói đúng hơn là tặng người ta.
Tuyết Nhi chính là người chuyển qua, đưa những tài nguyên tốt nhất của tổ năm sang cho tổ một.
Nhưng không có bằng chứng nên rất khó chỉ ra chỗ sai.
“Hai người đàn ông này là ai?”Vũ Vân Hân trực tiếp gửi cho Mục Lâm Kiên.
Cô chính là muốn ăn chắc tính hiếu thắng và dục vọng chiếm hữu của anh.
Nhìn thấy Vũ Vân Hân gửi tin nhắn về người đàn ông khác cho mình, độ nhạy cảm dứt khoát tăng lên.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn chằm chằm tấm hình trước mặt, chỉ muốn bắt người tới: “Biết để làm gì?”
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, cộng với sự nghiêm túc.
Vũ Vân Hân rõ ràng cảm giác được mình đã khơi gợi cơn ghen tuông của anh: “Nghe nói bọn họ rất đẹp trai”
“..” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu mày.
Phụ nữ là cái giống loài gì vậy, nhìn đôi giày là biết rất đẹp trai.
Anh vô thức nhìn bản thân mình, đi đôi giày da Italia cao cấp được chế tác bởi người nổi tiếng, anh không đủ đẹp trai sao?
“Người ta muốn biết bọn họ là ai. Lâm Kiên, anh giỏi như vậy, nhất định là anh biết đúng không?"
“Không biết” Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên trầm xuống.
“Anh không giúp người nhà, vậy tôi tự đi tìm họ vui vẻ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT