*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đang sắp đi ra cửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh có người đi tới.

Bánh Bao nhanh chóng quay về trong chiếc hộp Cậu cuống quít dừng lại ở bên trái cánh cửa rồi ngồi xổm xuống, nghiêm chỉnh lấy cái hộp che kín toàn bộ thân hình nhỏ bé của mình.

“Tôi nói không sai mà! Nếu đến đây vào lúc này thì Vũ Vân Hân sẽ không ở đây!”

Đây là giọng của một người đàn ông.

Theo lẽ thường thì ở tầng mười ba toàn bộ đều là nữ, sao lại xuất hiện một người đàn ông ở đây?

Bánh Bao tò mò nhẹ nhàng nâng hộp giấy lên, nhưng nếu muốn nhìn thấy rõ mặt đối phương thì phải nhấc toàn bộ hộp giấy lên.

Bởi vì chiều cao của cậu chỉ cho phép có thể nhìn thấy là hai người đàn ông.

Cậu chỉ có thể nhìn hai đôi giày da của hai người đi tới đi lui trước mặt, một đôi màu nâu, một đôi màu đen.

“Tìm thấy rồi! Chính là nó! Quả nhiên ông chủ sai người đến đây tìm hạng mục là một quyết định đúng đắn!” Người đàn ông vui vẻ nhảy nhót phát ra âm thanh như động đất, lật xem tài liệu trong tay.

Bánh Bao nghỉ hoặc ngẩn người ra, chắc không phải đến đây để lấy trộm hạng mục đâu nhỉ!

Tuy răng dạo gần đây Vũ Vân Hân rất ít nói về chuyện công việc với bọn nhỏ nhưng thông qua máy bay không người lái, bọn nhỏ vẫn biết rất rõ tình hình của Vũ Vân Hân.

“Cái mà ông chủ nói chắc chắn là cái này! Ứng dụng sử dụng phân tích khuôn mặt để làm đẹp! Cái này tốt thật! Sản phẩm mới phát triển này so với thứ vô dụng của công ty Việt Minh Kiều còn tốt hơn nhiều!”

Người đàn ông nói xong thì nhân lấy luôn tài liệu đang cầm trên tay, người còn lại lấy một tài liệu khác lấp vào.

“Đi thôi!” Hai người đàn ông cầm tài liệu vội vàng rời khỏi.

Nhất thời, cả văn phòng chìm trong im lặng.

Sau khi Bánh Bao không nghe thêm được động tĩnh gì trong văn phòng liền đi ra từ trong hộp.

Tài liệu đặt trên bàn Vũ Vân Hân giống y như cũ, được đặt ở vị trí ban đầu.

Nếu không phải do cậu chính tai nghe được thì đến cả cậu cũng không tin sẽ có người đến lấy trộm hạng mục.

Cậu thông thạo các loại giấy tờ, cánh tay nhỏ bé lật một phần tư liệu trong đó.

Trên đây không phải là hợp đồng của hạng mục đã được xem xét mà là kế hoạch hạng mục do nhân viên cấp dưới đề xuất, hoặc là bản dự thảo kế hoạch của Vũ Vân Hân.

Nhưng cơ bản đều được thực hiện với nỗ lực rất lớn mới có thể có bước đầu của dự án.

Bánh Bao nhanh chóng lật xem năm phần tài liệu trên mặt bàn, nếu căn cứ theo phân tích số liệu thường ngày của Bánh Bao mà nói thì những hạng mục của công ty này đều không được tốt lắm.

Hiện tại, điều kiện tiên quyết để Búp Bê có được thăng chức hay không là phải dựa vào những hạng mục này có thể hoàn thành được hay không.

Bên trong năm hạng mục đó có một hạng mục là của công ty Việt Minh Kiều, nếu đoán không lầm là hai người đàn ông lúc nãy.



Màn Thầu đồng ý gật đầu, tiếp tục gặm một cái đùi gà lớn trên tay.

Một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra, Bánh Bao nghi hoặc hỏi: “Sao các em lại có thịt để ăn?”

“Anh Lục mang tới!”

“Cái gì! Lục Tâm đến đây?”

“Đúng vậy!” Màn Thầu và Há Cảo gật đầu.

Bánh Bao lo lắng đứng dậy: “Không có chuyện gì lại đi lấy lòng! Hai em đừng có ăn!”

“Đáng lẽ chúng ta không được ăn!”

Hai đứa ngốc này, Bánh Bao lo lắng đến nỗi bùng nổ đứng lên: “Các em không được ăn! Hôm nay là sinh nhật Búp Bê, các em quên rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play