*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nghe Há Cảo nói xong, Màn Thầu và Bánh Bao trở nên mất bình tĩnh.
“Thế này là muốn tuyên chiến với chúng ta sao?”
Màn Thầu nhập vào dữ liệu về Mục Lâm Kiên một lần nữa: “Chú ấy có một trăm phần trăm tính hiếu chiến, hai trăm phần trăm tính hiếu thăng và ba trăm phần trăm tính chiếm hữu…”
Sau khi cậu đọc xong những dữ liệu vượt qua ngưỡng người bình thường, không thể phủ nhận, món hàng đặc biệt như thế này vẫn là người sao?
“Có vẻ như Mục Lâm Kiên thật sự là boss lớn của chúng ta!” Ba đứa nhỏ tuyệt vọng ôm lấy nhau: “Phải kiếm chút tiền mới được, các anh em!”
Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều chiếc xe ô tô sang trang đỗ ở dưới lầu.
Hôm nay ba đứa nhỏ thức dậy rất sớm, đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
“Xem ra là đến để dỗ phụ nữ” Bọn nhỏ suy đoán.
Để có khí thế, bọn nhỏ quyết định trả lại một nửa tiền bữa ăn xa hoa giá 9999 tệ cho Mục Lâm Kiên.
Bởi vì nếu tình cảm của Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên thăng tiến, ba đứa nhỏ sẽ bị mất đi địa vị.
Cho nên bọn họ phải vạch rõ ranh giới, âm thầm tuyên chiến với Mục Lâm Kiên.
“Các con mau đi thay quần áo đi, đừng có cả ngày thần kinh đứng ở cửa sổ nhìn qua nhà Tuyết Nhi ở đối diện” Giọng nói của Vũ Vân Hân vang lên ở phía sau, lập tức chèn ép khí thế của bọn họ.
Lúc này, ở cửa sổ đối diện. Tiểu Tuyết Nhi niềm nở vén rèm cửa sổ ra chào hỏi bọn nhỏ.
Gặp nhau ở phòng kho ngày hôm qua rồi bắt chuyện vài câu đơn giản, Tuyết Nhi thành công trở thành bạn tốt của bọn nhỏ, nói không chừng còn có thể vô tình trở thành đồng minh.
Kế hoạch dùng nông thôn bao vây thành thị, nhất định phải mua chuộc vài người ở bên cạnh Mục Lâm Kiên.
“Bánh Bao! Màn Thầu! Há Cảo! Không muốn sống nữa phải không!”
‘Vũ Lâm Hân nhìn thấy bọn họ không động đậy thì lập tức trở nên cáu kỉnh.
Ba đứa nhỏ nhanh chóng mặc áo khoác và mang giày vào, vác cặp ở trên lưng: “Con biết rồi! Mới sáng sớm đã hung dữ!”
Bọn nhỏ ném cho Vũ Vân Hân một ánh mắt ghét bỏ.
Vẻ mặt kiêu ngạo của ba đứa giống nhau y như đúc.
Vũ Vân Hân khom người, điên cuồng hôn mỗi đứa một cái.
“Aaa..”
Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của bọn trẻ.
Bọn nhỏ buồn bực lau nước miếng trên khuôn mặt đầy thịt của mình: “Phụ nữ đói khát, thật là!”
Nửa khuôn mặt của Vũ Vân Hân toàn là nước miếng.
Cô cười khúc khích, con cái sinh ra nhất định phải để cô hôn!
Dắt cánh tay nhỏ bé của bọn nhỏ đi xuống lầu.
Đi đến tầng thứ hai, ba đứa nhỏ theo bản năng đưa mắt nhìn nhau.
“Búp Bê, người con mệt quá” Bánh Bao diễn trò, cánh tay đầy thịt che trán: “Không biết có phải vết thương bị nhiễm trùng hay không, làm cho người con hình như đang nóng lên”
Nói xong, cậu xoay người ôm lấy Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân không thể không dừng lại, nhíu mày nhìn cậu: “Con không có bị thương!”
Nhất thời, Bánh Bao diễn vô cùng nhập vai, quên mất lúc mình bị hại đã được bác sĩ Hoàng chữa trị, cái trán tròn xoe suy nghĩ một chút, cánh tay nhỏ bé che bụng của chính mình: “Nhưng bụng của con rất khó chịu! Mẹ quên con đang bị nội thương sao!”
Cậu nhăn mặt nhíu mày, nghiêm túc nói, mặc kệ như thế nào cũng muốn Vũ Vân Hân ôm một cái.
“Là anh cả mà yếu đuối như vậy thì sau này làm sao có thể bảo vệ em trai?” Vũ Vân Hân muốn trách mắng nhưng vẫn mềm lòng ôm lấy cậu.
Bánh Bao nằm trong lòng của Vũ Vân Hân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Màn Thầu và Há Cảo đang đi ở phía sau.
Dùng tay ra hiệu cho nhau, bắt đầu tác chiến.
Há Cảo và Màn Thầu lập tức đi chậm lại.
Vũ Vân Hân đi xuống lầu, Bánh Bao đột nhiên nhiệt tình hôn lên môi Vũ Vân Hân: “Moah moahl”
Mục Lâm Kiên nhìn thùng xe phía sau chất đầy hoa hồng rồi lại nhìn bánh kếp trái cây trong tay: “Cậu gọi..”
Còn chưa nói xong, anh liền nhìn thấy thân thể nhỏ bé quen thuộc đứng trước cửa kính xe.
Há Cảo lộ nở nụ cười thương hiệu của mình.