*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi đến một nhà hàng tiêu chuẩn, đồ ăn được bày trí gọn gàng trên chiếc bàn màu trắng, chính giữa là ánh nến lấp lánh càng làm cho bầu không khí càng thêm tao nhã và lãng mạn, những người tới đây đều là người yêu của nhau hoặc vợ chồng.
Vốn dĩ lúc đặt là chỉ có hai chỗ ngồi, hiện tại có thêm ba đứa nhỏ nên lại thay đổi thành chỗ cho năm người.
Chiều dài của cái bàn trở nên trở nên dài hơn, khoảng cách cũng rộng hơn.
Mục Lâm Kiên lịch lãm kéo ghế ra hiệu cho Vũ Vân Hân ngồi xuống, bởi vì vị trí bên cạnh chính là chỗ ngồi của anh.
“Cháu thích nhất là được ngồi cùng với tổng giám đốc Mục, cảm giác này giống như người bề trên vậy” Bánh Bao nói xong, cơ thể nhỏ nhắn trực tiếp ngồi xuống.
Sắc mặt Mục Lâm Kiên lạnh lùng trầm xuống, vốn định kéo ghế bên trái ra, Há Cảo thừa cơ ngồi xuống: “Có thể ăn tối cùng với tổng giám đốc Mục quả thực là vinh hạnh vô cùng to lớn đối với cháu, gọi phục vụ mang cơm đến đi”
Cậu lại có thể thuần thục ấn chuông một cách khéo léo, bắt chước cầm lấy thực đơn.
Do tiêu chuẩn của nhà hàng nên bên trong toàn bộ đều là tiếng Pháp.
Ba đứa bé cau mày nhìn thực đơn trước mặt.
Mục Lâm Kiên nhìn thấy ba đứa nhỏ mãi không gọi đồ ăn ra, mở thực đơn: “Cho một phần gan ngỗng..”
Còn chưa nói hết, ba đứa nhỏ đã đọc lên một đoạn trong thực đơn bằng tiếng Pháp.
“Lâu lắm chưa nói tiếng Pháp, cháu còn cho rằng chúng thật lạ!”
Bánh Bao đắc ý nói.
Dáng vẻ giống như một nhà thông thái, Versailles cũ!
Há Cảo ngồi thẳng lưng nói: “Nếu sớm biết sẽ đi ăn ở nơi sang trọng như vậy chúng ta nên thay một bộ đồ tây rồi mới đến! Chỉ có đều thịt gà ở nhà hàng này rất ngon, nếu Búp Bê không đến thì phần gà rán dì từng nhớ mãi không quên phải làm sao đây?”
Vũ Vân Hân ngồi ở vị trí xa Mục Lâm Kiên nhất, cô cưng chiều nhìn ba đứa nhỏ, vẻ mặt tự hào: “Đúng vậy”
“Mang đến một chai rượu Brandy đi, Búp Bê thích uống rượu Brandy hơn là rượu vang đỏ!” Màn Thầu nhắc nhở nói.
Thoáng cái, ba đứa nhỏ làm hết tất cả những việc mà Mục Lâm Kiên phải làm.
Về phần anh!
Không ai cho anh gọi món ăn.
Phục vụ đứng bên cạnh lịch sự hỏi anh: “Xin hỏi ngài còn muốn một phần gan ngỗng nữa không?”
“Không cần!”
Sắc mặt anh bình tĩnh, bởi vì tất cả những món ăn mà đám nhóc con gọi lên đều là đặc sản của nhà hàng, cũng chính là những món ăn mà anh đã gọi trước đó.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Mục Lâm Kiên muốn giúp Vũ Vân Hân cắt gà thì Màn Thầu ngồi bên cạnh đã nhanh tay làm trước.
“Búp Bê, ăn từ từ thôi” Màn Thầu thân mật nói.
Há Cảo đứng trên ghế, lấy đồ ăn mang qua cho Vũ Vân Hân.
Thay vì nói người phụ nữ này được bọn trẻ cưng chiều đến tận trời thì nên nói cô là tiểu công chúa trong lòng bọn nhỏ.
Rõ ràng người mẹ nên trông nom ba đứa nhỏ ba tuổi này, mà bây giờ ba đứa nhỏ lại chủ động chăm sóc Vũ Vân Hân.
Hình tượng ấm áp và hiểu chuyện, làm Mục Lâm Kiên cảm giác mình là người dư thừa.
Anh cầm lấy cái cốc có đế cao nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt nhìn về phía Vũ Vân Hân đang tươi cười.
Đột nhiên một cái nĩa chặn tâm mắt anh, Bánh Bao cầm lấy cái rĩa chỉ thẳng vào ánh mắt của anh: “Tổng giám đốc Mục, có phải chú nhìn trúng chị tiểu thư ngồi bàn bên cạnh rồi không, sao lại liếc mắt nhìn trộm người ta thế?”
Mục Lâm Kiên còn chưa nuốt hết rượu, suýt chút nữa bị con trai mình làm sặc chết.
Coi như cậu đang nói hươu nói vượn nhưng lại nói lớn tiếng như vậy, giống như là đang đem Mục Lâm Kiên ra xử tội công khai.
Tiểu thư ngồi ở bàn bên cạnh đã sớm bị vẻ ngoài đẹp trai phong độ của Mục Lâm Kiên hấp dẫn, nghe thấy thế thì kín đáo che miệng lại, sắc bén cầm chiếc ly đế cao lắc lắc hai cái, đôi mắt quyến rũ phóng qua.
Há Cảo thở dài châm dầu vào lửa: “Tổng giám đốc Mục, xem ra chú không thích ăn cơm cùng với mấy đứa nhóc và người phụ nữ lớn tuổi!
“Tổng giám đốc Mục! Đêm nay người ta không về nhà, chỉ cần anh muốn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào” Người phụ nữ ngồi ở bàn bên cạnh lúc nãy cầm danh thiếp đặt lên bàn ăn của anh.