*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy tiếng của Vũ Vân Hân, tụi nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy.
Màn Thầu và Há Cảo ngủ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng thấy Vũ Vân Hân thì lập tức giang tay làm nũng: “Ôm ôm!”
Giọng nói dẻo như kẹo, trong không khí tràn ngập cảm giác ấm áp.
Toàn bộ ánh mắt của Mục Lâm Kiên đều đã bị hình ảnh ba mẹ con thu hút rồi.
“Mục Lâm Kiên xấu xa lắm, Búp Bê tuyệt giao với chú ấy có được không ạ?” Màn Thầu là đứa đầu tiên cáo trạng.
Tiếp sau đó là đến Há Cảo: “Con ghi âm lại rồi! Chú ấy vậy mà lại kêu Búp Bê đi chết đi!”
Hai đứa nhỏ thì thầm nói xuống nút phát lại.
Những lời nói bạc bẽo vô tình đều truyền ra rất rõ ràng.
“Tức không? Búp Bê?” Há Cảo liếc mắt.
Màn Thầu lại thêm dầu vào lửa: “Đàn ông đểu cáng đúng là không thể tin được! Đánh nhanh gọn lên một chút nhanh chóng tìm được Bánh Bao, rồi mau mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi.”
Nụ cười vốn in trên gương mặt Vũ Vân Hân giờ khắc này đã cứng lại rồi, tâm tình nháy mắt tụt dốc không phanh.
Co không ngờ là Mục Lâm Kiên sẽ nói ra những lời như thế này, đau lòng quá.
Vũ Vân Hân ôm lấy hai đứa nhỏ: “Đàn ông đúng thật là không tin cậy được gì”
“Là Mục Lâm Kiêu không đáng tin nhất!” Màn Thầu và Há Cảo đồng thanh nói.
šn thoắng, lấy điện thoại di động ra ấn “Sao lại có mùi gà rán thế này?” Vũ Vân Hân ngửi thấy mùi gà rán từ trên người Há Cảo và Màn Thầu.
Cô tra hỏi Há Cảo: “Có phải con lén ăn gà rán không? Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được lén ăn, những thứ này con không thể ăn được, con phải nhớ đến vết thương của con chứ…”
Nói còn chưa dứt lời, Há Cảo đã bụm miệng cô lại: “Không phải con lén ăn! Là Mục Lâm Kiên bắt con ăn đó!”
Mục Lâm Kiên nhìn ba mẹ con nhà này, không nói gì, mặt sa sầm.
Vừa ãy nói anh nói năng quá đáng, anh nhận.
Nhưng bây giờ thế mà lại vu oan cho anh!
Tên nhóc thối này là đang cố ý gây sự đây mà.
“Mục Lâm Kiên xấu xa lắm, thừa biết bọn con không được ăn gà rán, chú ấy còn cố ý kêu người đưa gà rán qua, lòng dạ xấu xa chết người! Chú ấy còn bắt bọn con phải ăn, con sợ Màn Thầu còn bé quá, không chịu đựng nổi nên con ăn hộ Màn Thầu một phần”
Màn Thầu nghe thấy vậy không thể không khâm phục tên này, nói dối không chớp mắt luôn.
Cậu bé lo lắng nhìn camera ở xung quanh, thật sự lo lắng không biết Mục Lâm Kiên ở lầu trên có nghe thấy hay không.
“Búp bê à, con thật đáng thương, bị ép ăn tận bốn miếng gà rán!” Há Cảo cứ nói mãi nói mãi nước mắt cũng rơi luôn rồi.
Mục Lâm Kiên tức đến nỗi suýt nữa thì bật khỏi ghế đứng thẳng dậy, anh lãnh đạm nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm niệm: Đều là con đẻ, không được giận!
“Không nói chuyện này nữa, các con đoán mẹ ở căn chung cư kia gặp được ai?”
Màn Thầu và Há Cảo tò mò nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Bạn trai cũ?”
“Sao các con biết?”
Hai tên nhóc cong miệng cười nhạt: “Ở nhà bạn trai cũ gặp được bạn trai cũ không phải là rất bình thường sao!”
“Nhưng mà anh ta không phải là vào ICU rồi không ra được hả?”
Nói đến đây, hai đứa trẻ đột nhiên nhớ lại: “Phải ha! Không phải nói là bị liệt nửa người sao?”
“Mẹ có cảm giác anh ta mua chuộc bác sĩ” Vũ Vân Hân cau mày suy đoán.
Nếu như là vậy, vậy thì sáng nay y tá đi vào nói phải tiêm thuốc có liên quan tương đối lớn rồi.
Màn Thầu lập tức lấy từ trong túi ra một cái bút dạ, đi tới bảng trắng phía trước viết ra quan hệ nhân vật: “Sáng nay có một cô y tá nói phải tiêm cho Há Cảo, căn cứ vào suy đoán trong lòng con đối với vẻ mặt của cô ta, con cảm thấy y tá không hề nói dối”