*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân tức giận cười lạnh: “Mẹ biết chỗ đó rồi!”

Dù cho có đốt trụi cái căn nhà kia thì cô cũng biết. Một câu đột nhiên của Vũ Vân Hân, làm cho Lục Tâm đang muốn mở miệng giật nảy mình.

Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, Vũ Vân Hân sẽ ở bên cạnh nghe điện thoại.

Nhất thời, mồ hôi lạnh ứa ra.

Người phụ nữ mềm mại nằm bên cạnh ôm lấy anh ta:” Tình yêu à, anh sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có!” Anh ta cũng không thể nào ở ngay trước mặt người phụ nữ của mình nói mình sợ được!

Lục Tâm bất cần đời, trên đời này chỉ có một người phụ nữ khiến anh ta sợ đó là Vũ Vân Hân, bởi vì cô là người phụ nữ của boss lón.

“Búp Bê, mẹ biết ở đâu?”

“Đúng vậy!” Vũ Vân Hân kiên định nói.

Cô đi đến bên cạnh Màn Thầu, nhìn video trong máy vi tính.

Đó là một căn hộ chung cư khoảng chừng hai trăm mét vuông, phong cách đơn giản xa xỉ, tràn ngập cảm giác thiết kế.

Âm Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, thảnh thơi mà xem ti vi, trên tay cầm đồ ăn vặt.

Xin hỏi một người đang đi học, làm sao suốt ngày đều chơi bời lêu lổng không có việc gì.

“Cô ta thôi học đúng không?” Vũ Vân Hân chất vấn.

Màn Thầu lập tức kiểm tra tin tức thật: “Đúng vậy! Thôi học đã gần tháng rồi! Khó trách cả ngày thấy cô ta, chỉ là căn nhà này xa hoa như thế, không phải của cô ta mới đúng”

“Tra nam!”

Giọng nói của Vũ Vân Hân từ trong hàm răng gạt ra. Nhìn trình độ quen thuộc căn nhà này của Âm Nguyệt cực kỳ giống nữ chủ nhân của căn nhà này.

Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho Vũ Vân Hân, không phải Võ Hào Kiệt cắm sừng cô vào bốn năm trước, tuyệt đối chuyện của hai năm trước.

“Tổng giám đốc Mục của chúng tôi không có tổn thương cô nha, không có vượt quá giới hạn nha! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất thế giới!”

Điện thoại truyền đến giọng nói sợ hãi của Lục Tâm.

"Tôi biết, tôi không có nói anh ấy!”

Người có thể khiến Vũ Vân Hân tức giận như vậy trước sau chỉ có một!

Trong nháy mắt hai đứa bé đã rõ ràng.

“Đừng tức giận, nhà của Mục Lâm Kiên tốt hơn căn nhà này nhiều!” Bọn cậu thức thời an ủi.

“Bà đây tức giận vì căn nhà này là tiền của bà tiêu vào! Nhưng mà không có viết tên của bà! Tên súc vật khốn nạn!”

Nhất thời ba người ngây ngẩn cả người. Đối với chuyện bốn năm trước Vũ Vân Hân, bọn họ càng ngày càng hiếu kỳ.

“Búp Bê, mẹ... Nói căn nhà này là của? Chúng ta?" Sủi Cảo không dám tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play