*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ Mục nhìn cậu nhóc đáng thương đang nằm dưới sàn, đang nâng cánh tay duỗi về phía cậu.

Trên đôi bàn tay nhỏ đầy bụi, ông cụ Mục vô cùng đau lòng, vội vàng bảo người bể Màn Thầu lên.

“Tại sao lại là cô?” Ông cụ Mục nghiêm nghị nhìn về phía Âm Nguyệt: “Sao cô lại muốn đẩy cháu trai của tôi”

“Tôi không có! Tôi chỉ là đến quét dọn vệ sinh mà thôi” Âm Nguyệt hoảng hốt.

Màn Thầu mân mê miệng nhỏ, phẫn nộ trừng mắt nhìn: “Cô ta nói láo! Cô ta bảo con đi chết đi! Không tin thì ông hỏi Sủi Cảo đi!”

“Đúng đó! Con tận mắt thấy cô ta kéo Màn Thầu xuống, xém chút nữa đã rơi xuống cửa sổ rồi. Vừa rồi con hét lớn như thế chính là vì muốn gọi người đến đây với chúng con! Người phụ nữ này rất xấu!

Âm Nguyệt thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên lắc đầu: “Không phải! Thật sự không phải mà! Ông Mục ông nghe tôi nói đi”

“Ông ơi! Bánh Bao của chúng ta không thấy đâu nữa rồi. Con cảm thấy là cô ta bắt Bánh Bao của chúng ta đi đó. Ông nhìn xem bọn con còn bị khi dễ thế này, một mình Bánh Bao bị đưa đến chỗ đó, nói không chừng là ngỏm củ tỏi rồi” sủi Cảo vừa nhắc tới Bánh Bao, nước mắt rưng rưng.

Ông cụ Mục nhìn một vòng mới phát hiện Bánh Bao không ở đây, ông ta lặng lẽ nhìn về phía Âm Nguyệt: “Người đầu, đến bắt lại cho tôi”.

“Không phải! Bánh Bao không phải do tôi bắt mà, tôi thật sự không cố ý tổn thương bọn nhóc đâu, vừa rồi chẳng qua là tôi chỉ quét dọn vệ sinh thôi mà, tôi không biết gì đâu!”

Âm Nguyệt bị dọa đến hai chân như nhũn ra, bảo vệ vô tình kéo cô ta ra ngoài.

Thật vất vả mới có thể trà trộn vào bệnh viện này, có cơ hội đến gần hai công tử, thuận tiện tham dự vào vai diễn với Vũ Vân Hân, bây giờ lại thành dã tràng se cát biển đông rồi.

Cô ta trở thành người trong danh sách đen của bệnh viện này, từ đây không thể tiến vào nữa.

“Ông cụ Mục nể tình cô là học sinh nên mới không tính toán với cô đó, sau này đừng tiếp cận ba đứa bé kia nữa nha” Người dẫn đội bảo vệ buông lời nói.

Đúng là nói bóng nói gió, cô ta có thể tiếp cận Vũ Vân Hân?

Nhất thời, có vẻ như cô ta đã hiểu được gì đó, khóe miệng lại hơi giương lên.

“Đây là số điện thoại của ông Mục nhà chúng tôi, sau này cô có thể gọi cho ông ta”

Âm Nguyệt nhìn dãy số anh ta đưa đến, mềm yếu lúc nãy hoàn toàn không còn nữa mà đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người: “Mua chuộc tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play