*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy đường thôi đã tạo ra đồ ăn, bày ra rồi bưng lên trên bàn ăn. Nguyên Tổng thịt nướng đã bị Mục Lâm Kiên lấy đi một bên. "Ăn!"
Lại bắt đầu!
Hắc ám xử lý!
Ba đứa nhỏ bất lực nhìn về phía Vũ Vân Hân, thứ bọn nhỏ mong muốn chính là thịt nướng, mà không phải bò bít tết!
Tổng giám đốc Lăng luôn nể mặt người này, không chút do dự cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn,:"Wow! Siêu ngon!"
Hương vị thơm ngon làm anh ta khen không dứt miệng.
Ngoài ra còn xào chút thức ăn, tùy tiện gắp một điểm.
"Mục Lâm Kiên, thật không ngờ là còn biết nấu cơm."
Bốn mẹ con kinh ngạc nhìn xem người đàn ông bên cạnh ăn đến hạnh phúc chẳng lẽ đây chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã?
Khó ăn như vậy còn nói ăn ngon? "Quả nhiên người già nên ở cùng một chỗ với người già." Há Cảo phiền muộn thở dài.
Bánh Bao nhỏ tay không bưng kín miệng của cậu. Vũ Vân Hân tò mò gắp một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng.
"Ăn ngon quá!".
Thấy Vũ Vân Hân cũng nói như vậy, ba đứa nhỏ chần chờ.
Dù sao mỗi đêm, Mục Lâm Kiên làm đồ ăn đều là cực kỳ khó ăn.
Bánh Bao nhịn không được ăn một miếng bò bít tết.
Mặt khác, hai anh em đang mong đợi nhìn cậu. Chỉ thấy dáng vẻ đau khổ của cậu, suýt nữa là phun ra.
Mục Lâm Kiên lặng lẽ liếc nhìn: "Không thích cũng phải ăn!"
Giọng điệu mạnh mẽ bá đạo như anh thật không có người nào. Tại anh cho rằng, chỉ cần cô làm, đám người này đều phải ăn sạch hết. Bánh Bao khó chịu cố gắng nuốt xuống.
Màn Thầu và Há Cảo yên lặng lau mồ hôi lạnh, nhìn về phía Vũ Vân Hân đang ngoạm miếng thịt lớn, ba đứa nhỏ bất đắc dĩ thở dài, đây chính là khoảng cách thế hệ.
"Không ăn sẽ chết đói!" Mục Lâm Kiên nghiêm khắc lạnh lùng nói
Vẻ mặt ba đứa nhỏ đau khổ, tại sao bọn nó lại phải chịu đựng tội này. Thật ra có ép thì bọn chúng vẫn sẽ phản kháng: “Không ăn!”
Bánh Bao đi một mình đến trước lò nướng, mở lò nướng ra, không thuần thục cầm lấy dầu, hai tay không thể cầm chắc, toàn bộ bình dầu đột nhiên rơi xuống.
Một bàn tay to dày cầm lấy bình dầu.
"Ghét chú như vậy sao?" Mục Lâm Kiên nhìn bản sao của mình đang bắt đầu hờn dỗi.
"Chúng cháu cũng là người, chúng cháu cũng có tính nhẫn nại!"
Đối mặt với sự lên án của con trai, lông mày như ngọn núi của Mục Lâm Kiên hơi nhíu lại.
“Nếu không muốn chúng cháu chán ghét chú thì xin chú đừng bắt ép là được rồi” Bánh Bao thân là anh cả của ba đứa nhỏ, nói ra tiếng lòng của bọn nhỏ.
Vốn dĩ muốn tạo quan hệ tốt với bọn nhỏ nhưng Mục Lâm Kiên đột nhiên không còn tâm tình.
Anh nhìn cái tay không nhỏ nhắn vụng về kia cầm lấy đũa kẹp lên thịt đặt ở nướng trên bàn.
Vũ Vân Hân đi tới: “Búp Bê giúp các con nướng có được không?"
"Không cần! Mẹ thay đổi rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT