*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông Mục kinh hoàng đáp lời: “Ông đâu có phải người giết con!”
“Có! Ông đang nói dối” Bánh Bao và Màn Thầu cùng phản bác. “Ngày đó không phải ông lái xe đưa các con trở về sao? Ông... ông đâu có hạ lệnh nữa!”
“Ha ha! Ý ông là trước đó ông đã muốn hạ lệnh đuổi chúng tôi đi có đúng không?”
Ông Mục lúng túng.
Lời này không hề sai, nhưng tra ra rõ ràng thì không thể chấp nhận được,
“Không ông cháu gì nữa sất, tạm biệt! Bây giờ tâm trạng ăn thịt rồng cũng không còn nữa rồi”
Thấy ba thằng cháu trai không thèm để ý tới mình, ông Mục nhìn về phái Vũ Vân Hân ở bên cạnh: “Có phải mấy người hiểu lầm tôi rồi không?”
Vũ Vân Hân là một người duy nhất trong những người biết được sự thật.
Nhưng cô sẽ không nói ra!
“Ôi chao! Xong thật rồi! Ông bị hiểu lầm rồi! Ông thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu” Ông Mục hối hận cho lúc trước, tại sao không tra cho rõ ràng rồi mới hành động.
“Vậy ông đã hạ lệnh làm theo kế hoạch cho ai?” Sủi Cảo hỏi vấn đề mà mọi người muốn biết nhất.
“Chuyện này.”
Đối với ông mà nói, chỉ cần dùng đến tiền thì tất nhiên có thể làm ổn thỏa chuyện này, còn về phần đó là ai, không công khai chính là quy tắc trong nghề.
“Không nói? Thế thì đó chính là ông!”
Ông Mục thở dài: “Không phải đâu! Thật sự không phải mà!”
Trợ lý ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, nói: "Ông Mục sắp xếp nhiệm vụ đều do tôi chấp hành cả, cho nên lúc đó là tôi đi ra lệnh, nhưng sau khi buổi tiệc mừng thọ vừa kết thúc, chúng tôi đã hủy bỏ kế hoạch”
“Vũ Thư Anh thì sao?”.
Bốn mẹ con đều nhìn chòng chọc vào anh ta.
“Vũ Thư Anh vốn dùng để đối phó với công ty của cô! Một cô gái yếu đuối như cô ta thì sao thể chém chém giết giết được gì ai."
Nhất thời, bốn mẹ con liền hiểu ra.
Quan hệ giữa ông Mục và Vũ Thư Anh cũng chẳng sâu đậm gì cho cam, đều chỉ là mặt ngoài mà thôi.
“Vậy tại sao ông lại muốn đuổi chúng con đi?” Bánh Bao hỏi ngay một câu sắc bén.
"Yên tâm đi! Sau này ông sẽ không đuổi bọn con đi, chỉ hận không thể đưa các con về nhà mình mà thôi.”
Lời này khiến Vũ Vân Hân sợ hãi, hơi run lên.
Ông Mục nhìn thấy biểu cảm của ba đứa nhỏ, rõ ràng không hề giống nhau.
Dáng vẻ quá mức cưng chiều thế này khiến cô cảm thấy ông Mục đã biết thân thể của ba đứa nhỏ rồi.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa! Bọn nhỏ cũng buồn ngủ rồi, mong ông về trước đã!” Vũ Vân Hân lễ phép mời ông về phía cửa.
Ông Mục mới đến chưa được bao lâu, ghế còn chưa kịp ngồi thì đã bị Vũ Vân Hân đuổi khéo.
"Tôi còn rất nhiều chuyện chưa kịp nói với bọn nhỏ mà!” Ông Mục lưu luyến không muốn rời đi.
“Bọn nhỏ không có lời nào muốn nói với ông đầu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT