*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân trở lại bệnh viện, vừa đi vào cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng Màn Thầu và Há Cảo tức giận.

Há Cảo suýt chút nữa bật dậy từ trên giường bệnh: “Anh không cho phép loại người này gây tổn thương cho mẹ”

"Sao thế hả? Sao có vẻ giận ghê thế?”

Thấy Vũ Vân Hân đã trở về, hai đứa nhỏ yên tĩnh lại ngay.

Màn Thầu đưa máy tính cho cô: “Người này sao lại là người mà ông ngoại chọn trúng chứ! Rõ ràng là Ninh Phượng kia đang hãm hại mẹ mà!”

“Bà ấy không có năng lực sai bảo loại người thế này cưới mẹ đâu!” Vũ Vân Hân nhìn ra vệ sĩ ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy cảm giác được người khác bảo vệ hạnh phúc đến thế nào.

“Sắp tới chúng ta nên làm gì đây?” Ba đứa nhỏ nghi hoặc nhìn về phía Vũ Vân Hân.

Không đợi Vũ Vân Hân mở miệng, tiếng điện thoại bất ngờ vang lên.

Một dãy số điện thoại xa lạ.

“Xin chào!”

“Nói thế nào con cũng không nghe!” Một giọng nói của người đã có tuổi truyền đến.

Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chờ một lúc vẫn không nhớ nổi là ai.

“Con tiếp tục thế này chỉ có thể tự hủy hoại mình mà thôi!”

Giọng nói lại vang lên lần nữa.

Vũ Vân Hân giật mình nhớ ra: “Chú là chủ Minh có đúng không?”

“Con chờ đó! Con cứ tiếp tục hủy hoại mình như thế à!”

“Chủ Minh, chú định nói gì với con hay sao?" Điện thoại đột nhiên im lặng, tiếng hít thở nặng nề truyền sang, hình như là vì tức giận mà có tiếng hít thở nặng nề như thế. “Cũng chỉ là con thấy mình đã lâu như thế rồi là chưa về thăm nhà..”

“Đừng về nữa, không có tiền đồ gì thì người còn về để làm gì nữa chứ? Để người ta dòm ngó chê cười hay sao?”

Một câu nói chọc thẳng vào làng Vũ Vân Hân.

Đúng thế!

Lần này trở về đúng là bị người ta dòm ngó như xem xiếc khỉ!

Ninh Phượng đã hoàn toàn giẫm đạp cô dưới lòng bàn chân, khiến cô loay hoay bất lực không biết phải làm sao.

“Chú Minh, chú nói vậy nghĩa là muốn con bây giờ không đến gặp Ninh Phượng nữa, đúng không?” “Muộn quá rồi! Chẳng thay đổi được gì nữa cả”.

Chí Minh nói xong, thẳng tay cúp điện thoại.

Vũ Vân Hân phiền não, thở dài, cảm giác mất mát không tên giống như bị đá liền hai cái liên tục vậy.

Rốt cuộc là cô đã sai ở đâu?

Ba đứa nhỏ nghi hoặc nhìn cô: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

“Không có gì!”. Cô phiền muộn ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng là cô sai ở đâu?

“Con biết mẹ đang nghĩ gì” Bánh Bao ngồi vào bên cạnh cô, bập bẹ nói: “Mẹ bây giờ chưa thể so được với Ninh Phượng đầu!”

Mặt ngoài nhìn qua có vẻ Ninh Phượng đang quan tâm đến cô, nhưng thật ra là đang ra oai phủ đầu với cô.

“Cải loại người như cái gã Hoa Hoa này mà còn đề cử với mẹ, như vậy chứng tỏ là mẹ trong mắt bà ấy còn không bằng một cục đá nữa. Cho nên bà ấy hoàn toàn không thèm để mẹ vào mắt”.

Vũ Vân Hân đột nhiên nhận ra: “Cho nên phải phát triển sự nghiệp cho tốt đã?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play