*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong bệnh viện, trên hành lang yên tĩnh truyền đến giọng nói kích động của ba nhóc con.
Vũ Vân Hân vội vàng trở về thì nhìn thấy ba nhóc tỳ này đang xem TV, đang kích động reo hò lên.
"Sau này không được gọi như thế nữa! Phải gọi là anh Lăng!” Giọng nói thân mật kia từ trên giường bệnh truyền đến, Há Cảo đang nửa nằm nửa ngồi vẫn không quên khua chân múa tay.
“Đúng vậy! Anh cảm thấy có ích hơn Mục Lâm Kiên nhiều. Nghĩ lại cảnh tượng anh Lăng tới cứu chúng ta lúc trước, đúng là đẹp trai phát khóc” Bánh Bao lập tức trở thành một fan nhí của anh ta.
Màn Thầu nói chậm hơn một chút: "Nhưng vẫn có một chút õng ẹo”
“Đương nhiên rồi, người ta là gay mà.” Bánh Bao nghiêm túc nói.
Màn Thầu và Há Cảo đều lập tức nhíu mày: “Gay...Cũng không phải chuyện gì không tốt! Cẩn thận đấy!”
Vũ Vân Hân nghe đoạn đối thoại của bọn nhóc thì mặt mũi ngập tràn khó hiểu nhìn về phía TV.
Hóa ra là Lê Thu bị phán vào tù.
Cô biết rõ chuyện này là do tổng giám đốc Lăng tác dụng đến, nhưng lại không nghĩ tới chuyện này sẽ tiến triển thuận lợi như thế.
Ba nhóc con bây giờ chỉ cần nhìn thấy tổng giám đốc Lăng là như được gặp anh hùng.
"Búp bê! Hộp tổ yến kia mẹ muốn tặng cho ai thế?”
Vũ Vân Hân suy nghĩ đau cả đầu, cũng không thể cử để cái này ở đây mãi được, nếu như bị ông cụ Mục nhìn thấy thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.
“Hay là tặng cho anh Lăng đi ạ! Con cảm thấy anh ấy rất cần đấy”
Vũ Vân Hân cũng cảm thấy có chút do dự: “Chuyện này....thôi được rồi!”
Nói sao đi nữa thì anh ta cũng đã cứu bọn nhỏ.
“Tốt quá rồi! Phải cầm cái này đi tặng cho anh Lăng thôi”
Bánh Bao cầm lấy hộp quà nhỏ rồi nhanh chóng bước thẳng ra ngoài.
“Sao chú ấy có thể ở bệnh viện được chứ?”
“Chú ấy vẫn luôn ở bệnh viện mà! Chỉ có điều sống ở trên tầng mà thôi.”
Trên mặt Vũ Vân Hân lập tức ngập tràn khó hiểu, người này đang êm đẹp tự dưng ở bệnh viện làm gì?
“Hôm nay Anh Lăng cho bọn con rất rất nhiều đồ ăn ngon đấy”
Trên bàn chấp đống đầy những món ăn bán ngoài kia. Vũ Vân Hân bất đắc dĩ nói: “Bị bệnh không thể ăn mấy món này được đâu.”
“Nhưng anh Lăng cũng không biết nấu cơm mà!” Há Cảo đã hoàn toàn bị tổng giám đốc Lăng ăn sạch.
Còn Màn Thầu vẫn giữ nguyên lí trí: "Không phải trong bệnh viện có đồ ăn à? Là bản thân em không muốn ăn, nói muốn ăn thức ăn bên ngoài còn gì”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT