*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bọn chúng là con của cô sao?” Lăng Tổng mở miệng hỏi một câu khiến Bánh Bao hơi bối rối.

Hoảng sợ lúc trước, bây giờ phải chuẩn bị vạch áo cho người xem lưng.

“Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Vũ Vân Hân cảnh giác, cô chú ý đến biểu tình của Bánh Bao.

Hai mẹ con giao tiếp thông qua ánh mắt.

Lăng Tổng cười nói: “Tôi tò mò hỏi thử thôi.”

“Có gì mà phải tò mò! Chính là con trai tôi!”

Vũ Vân Hân đột nhiên trả lời, khiển Màn Thầu đang nằm trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại.

Cậu cố chấp mở miệng ra, vất vả nói: “Nói bậy! Không...không.”

Đã bị thương thành như vậy, còn muốn bảo vệ danh tiếng cho mẹ mình, thật sự là một đứa trẻ có hiểu mà.

Bánh Bao chạy đến bên giường, nhìn Màn Thầu sốt ruột: “Em cuối cùng cũng tỉnh rồi! Bọn anh đều rất lo lắng cho em!”.

“Lo lắng gì cho em, em sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”

Màn Thầu còn muốn giữ lại chút sĩ diện, còn muốn dựa vào bản thân mình mà đứng dậy.

Nhìn xung quanh, cũng chỉ thấy giường bệnh bên cạnh trống không.

“Há Cảo vẫn chưa quay về sao?”

Vũ Vân Hân và Bánh Bao im lặng lắc đầu.

Màn Thầu cảm thấy chán nản than thở.

Lục Tâm đứng ở một bên, vốn dĩ còn muốn hỏi nhiều một chút, nhìn thấy dáng vẻ ba mẹ con bị thương lạc lõng, cũng không nỡ phá hỏng bầu không khí này.

Anh ta biết điều nói nhỏ bên cạnh: “Màn Thầu em phải dưỡng bệnh cho tốt, có chuyện gì, có thể tìm anh Lăng bất cứ lúc nào!”

Màn Thầu cố chấp lên tiếng trả lời: “Được thôi! Chú!”.

Cách gọi chú này, thật khiến cho Lăng tổng nghe thấy không dễ chịu.

Suy cho cùng ở trong ấn tượng của anh ta, thì mấy đứa bé này cũng hay gọi anh Lục Tâm.

Anh ta nhìn chính mình trước tủ kính, mong muốn chiến thắng mạnh mẽ nói: “Các cháu hay gọi Mục Lâm Kiên là gì?”

“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play