*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Lâm Kiên đổi xe chạy tới chỗ của ông Mục.
Anh vừa rời đi, bảo vệ của Lăng Tổng chạy tới phía trước xe của Lục Tâm.
“Mời anh ra về cho!”
“Tại sao?” Lục Tâm tức giận, thấy chủ nhận nhà anh ta đi rồi, bọn người kia bắt nạt khi anh ta đi một mình!
“Lăng Tổng của chúng tôi đã dùng tiền bao hết nơi này, xe của anh không được phép dừng ở đây, mời anh lùi bước và đi chỗ khác”
Lục Tâm ngây ngốc, từ khi nào bệnh viện này lại xuất hiện cái kiểu này?
“Đây là chữ ký của viện trưởng Hiệp Nghị Thư, phía trên là số tiền đã thanh toán! Lăng Tổng của chúng tôi đã lấy tiền bao hết cả khu vực này, cho nên mời anh rời đi cho”
Rõ ràng là muốn nói anh ta có nhiều tiền thì ghê gớm.
“Không phải các người muốn bắt nạt người khác sao? Thấy tổng giám đốc Mục của tôi mà mấy người con dám đuổi à?”
“Đúng vậy!”
Lăng Tổng ngạo nghễ đi tới, mấy tên bảo vệ mạnh mẽ và đe dọa đi lên.
Lục Tâm bị chặn ở giữa.
Dáng điệu hung hăng cực kỳ giống lưu manh.
“Tốt nhất là anh nên có chừng mực một chút, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, anh Lục!”
“Các cậu ở đây là ảnh hưởng nghiêm trọng với việc chữa bệnh con nuôi của tôi đó, cút ngay”
“Gì?”
Con nuôi!
Nói hay thế nhỉ?
Đó là con ruột Mục Lâm Kiên mà Lục Tâm lại gọi là con nuôi?
"Ba đứa trẻ này là của nhà họ Mục bọn tôi.” Lục Tâm vừa định mở miệng, đột nhiên nhận ra được gì đó, đành phải yên lặng ngậm chặt miệng lại.
“Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Lăng Tổng mang theo một đám người tràn đầy khí thế để bắt nạt Lục Tâm, vậy mà vẫn còn mặt mũi để nói cảnh sát. Vì không muốn gây chuyện, Lục Tâm đành phải chạy xe ra khỏi bãi đậu xe, sau đó một mình đi trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT