*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lăng Tổng mới ba tuổi, trong một lần đi chơi dã ngoại, người quản gia đã vô tình để lạc mất anh ta.

Khi tỉnh dậy, anh ta đã ở sâu trong rừng núi.

Đúng lúc anh ta đang bàng hoàng, không biết phải làm sao để có thể đối mặt với đám cướp hung hãn trước mặt, ngoài việc chỉ biết khóc.

Trong khi tuyệt vọng nghĩ rằng bản thân mình phải bỏ mạng ở đây, tùy ý để người ta tàn sát, anh ta nhìn thấy một đứa trẻ trạc tuổi mình trong một căn phòng tối.

Anh ta thấy hai tay cậu bé đó bị trói ra đằng sau, nhưng vẫn đang cầm một mảnh thủy tinh.

Mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay non nớt của cậu bé và rỉ máu.

Lòng bàn tay loang lổ vết máu, gương mặt giống hệt ba đứa trẻ đang ngồi phía sau anh ta.

Sự kiên định trong đôi mắt anh lúc đó giống như ba đôi mắt nhỏ tinh tường này, sâu thẳm và đầy dũng khí.

Mục Lâm Kiên không có thời gian để ý đến đầu ngón tay đang chảy máu của mình, cắt đứt ba sợi dây thừng dày đang trói buộc anh bằng mảnh thủy tinh cầm trên tay.

Thấy vậy, Lăng Tổng liền ngừng khóc.

Đôi mắt của anh ta nhìn Mục Lâm Kiên vô cùng sững sờ.

Anh ta chỉ kịp nhìn thấy Mục Lâm Kiên đứng dậy và nhìn ra hướng cửa sổ.

Đây là tầng bốn đó!

Nếu từ đây nhảy xuống, cơ thể nhỏ bé của Mục Lâm Kiên chắc chắn sẽ tan thành từng mảnh.

Lăng Tổng nghĩ đến cảnh tượng đó mà rợn cả tóc gáy, lắc đầu đầy kinh hoàng, lại gào khóc lớn hơn.

“Đồ vô dụng, khóc cái gì mà khóc!” Mục Lâm Kiên thấp giọng gầm nhẹ.

Lúc anh ta vừa khóc, Mục Lâm Kiên liền cảm thấy phiền toái, anh sợ rằng người bên ngoài nghe tiếng khóc sẽ chạy vào đây, đến lúc đó anh muốn trốn thoát cũng không được.

Lăng Tổng vô cùng đáng thương mà mím chặt miệng lại, Mục Lâm Kiên ngạo nghễ xoay người, đi tới bên cửa sổ, dùng hai tay chống lên lan can.

“Không!” Lăng Tổng vội vàng hét lên.

Mục Lâm Kiên tức giận trừng mắt: "Câm miệng!"

"Sẽ chết đó!".

"Anh yếu đuối như vậy, không chết mới là lạ!"

Chỉ một câu nói đã khiến Lăng Tổng nghẹn họng.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Lâm Kiên nhảy từ tầng bốn xuống.

Vào lúc đó, tim anh ta đập loạn xạ, trong đầu anh ta chỉ toàn hình ảnh về cái chết thê thảm của Mục Lâm Kiên.

Nhưng chưa đầy ba phút sau, anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe gào thét ngoài cửa.

Những tên cướp đang ngồi ăn trong phòng khách nhanh chóng đặt bát đĩa xuống rồi lạo ra ngoài.

Lăng Tổng vội vàng nhặt những mảnh thủy tinh mà Mục Lâm Kiên bỏ lại, dùng hết sức cố gắng tự mình cắt đứt sợi dây thừng dày.

Sự sắc bén của thủy tinh cứa vào da thịt, khiến cho một người chưa từng trải qua mài giũa, rèn luyện như Lăng Tổng đau đến trào cả nước mắt, đau đớn đến mức bây giờ anh ta vẫn còn nhớ như in.

Đúng lúc này, Mục Lâm Kiên từ cửa bước vào cùng với hàng trăm người.

Trong căn nhà nhỏ, diễn ra một trận chiến quyết liệt.

Những tên cướp buộc phải lùi về phía sau từng bước, từng bước cho đến khi chúng không còn nơi nào để bỏ chạy.

Mục Lâm Kiên bình tĩnh cầm khẩu súng gắn ở thắt lưng, thẳng tay bắn ngay vào một số người trong đám cướp.

Tiếng súng kinh hoàng vang lên, khiến cho mặt đất đầy máu.

Mỗi phát bắn đều bắn vào một chỗ giống nhau, không chí mạng nhưng chắc chắn nửa đời người sẽ khó sống toàn vẹn.

Khả năng bắn như thiện xạ của Mục Lâm Kiên đã khiến anh trở nên đẹp trai hơn trong mắt Lăng Tổng.

Trái tim anh ta lúc này đang đập rộn ràng như những cô gái trẻ nhìn thấy hoàng tử đang cưỡi chú ngựa trắng đến giải cứu chính mình.

“Lăn ra đây đi” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

Lăng Tổng vội vàng đứng dậy, nhưng do không cẩn thận nên cả người lao về phía cơ thể của Mục Lâm Kiên.

Mục Lâm Kiên cao ngạo liếc nhìn một cái, sau đó bình tĩnh mà tránh sang một bên.

Vì vậy cả người Lăng Tổng ngã xuống sàn, lòng bàn tay đau đớn, nước mắt chực trào ra.

“Là một kẻ vô dụng sao?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.

Anh ghét nhất là loại đàn ông nhát gan, nên từ đó về sau, trong suy nghĩ của anh, Lăng Tổng không khác gì phụ nữ.

Chính Mục Lâm Kiên là người đã giải cứu Lăng Tổng khỏi bị bắt cóc.

Bị một người bằng tuổi bản thân cứu giúp khiến Lăng Tổng vô cùng xấu hổ.

Kể từ đó, anh ta nhận ra rằng con trai không nên nhát gan mà phải dũng cảm, làm nên sự nghiệp, đứng trên đỉnh vinh quang.

Mà ba đứa trẻ trước mặt....

“Mục Lâm Kiên sinh ra mấy đứa"

Ba đứa trẻ sững sờ, âm thầm nheo mắt: "Tại sao tụi cháu lại không biết chú ấy có thể sinh em bé?"

Nghe vậy, Lăng Tổng hơi xấu hổ, vì quá tò mò nên anh ta đã nói sai.

"Mấy đứa được sinh ra khi nào."

"Liên quan gì đến chú"

Mắt thấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play