Cô Thẩm thầm nghĩ, bà đây cất công sửa soạn cả buổi tối không thể để mùi của người khác ám lên trên người mình, cô ta chỉ đành đợi chuyến thang máy tiếp theo…
Rất nhanh sau đó, một chiếc thang máy khác dừng lại ở tầng cô đang đứng. Cô Thẩm vừa căng thẳng vừa kích động chọn tầng mà mình muốn lên, khoảng cách một tầng rất ngắn chỉ tốn hai giây là đến nơi.
Bước ra khỏi cửa thang máy, cô ta trông thấy người phụ nữ say khướt vừa nãy đang đứng trước cửa phòng Mục Lâm Kiên.
Ngay khi cô ta định tóm lấy người phụ nữ đó, Vũ Vân Hân loạng choạng cả người va vào đẩy cửa mở ra, mơ hồ đi vào bên trong. Lấy chân đá bay đôi giày cao gót vướng víu đang đeo, đồng thời đóng chặt cửa phòng.
Cô Thẩm cứ thế bị nhốt ở bên ngoài.
Rõ ràng là màn kịch do cô ta dựng lên cuối cùng lại để cho người khác hưởng lợi, cục tức này cô không thể nào nuốt trôi. Cô ta thử để nhân viên phục vụ đến gõ cửa, để bảo vệ gõ cửa, bất cứ ai có thể mở cửa cô ta đều thử rồi nhưng rút cuộc vẫn không mở được.
Qua một đêm, cô ta đã òa khóc nức nở.
Đau lòng ngồi trên sô pha của phòng bên cạnh. Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta vội đứng bật dậy. Vừa mở cửa, cô ta liền nhìn thấy Vũ Vân Hân xấu hổ đi qua trước mặt cô ta. Giây phút ấy cô ta chỉ hận không thể giết chết người phụ nữ đó, cả đời này cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Vì thế cô ta cho người đi điều tra Vũ Vân Hân, cuối cùng có được một thông tin giống với Mục Lâm Kiên, người phụ nữ này đã chết rồi.
Nhảy lầu mà chết, khoảnh khắc đó cô ta liền thấy rất thỏa mãn.
Mãi cho đến hai năm trước, cô ta đi du lịch ở nước ngoài đã đến một thị trấn nhỏ, vừa hay gặp phải Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân giúp những người giàu có bổ túc ngoại ngữ, thật trùng hợp người đã thuê Vũ Vân Hân lại chính là dì của cô Thẩm. Cô em họ nhà đó kể lại cho cô Thẩm nghe toàn bộ những điều cô từng nói với Vũ Vân Hân khi đó cô mới biết người phụ nữ này vậy mà lại sinh cho Mục Lâm Kiên ba đứa con.
Ba đứa bé trước mặt chính là cái gai trong mắt cô, nhất là khi nãy Mục Lâm Kiên lại còn dịu dàng bế chúng lên.
“Kẻ giết người.” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên.
Người phụ nữ mặc váy đen đứng dậy đi vào sau cánh gà.
Màn đêm dần buông xuống, sảnh tiệc với tông màu vàng ấm áp cũng được điều chỉnh độ sáng, từ từ tối dần.
“Bằng!”
Cả hội trường bỗng chốc tối đen.
Ba đứa bé bị dọa sợ đến mức làm rơi chiếc dĩa trong tay, đầu dĩa sắc nhọn đập vào đĩa phát ra âm thanh chói tai.
“Ôi trời, đó không phải là Màn Thầu ư!”
Bánh Bao vừa định chạy đi nhặt dĩa vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía trên màn chiếu là hình ảnh của Màn Thầu.
Màn Thầu bị người ta trói trên sàn, chật vật vùng vẫy, muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông trước mặt đá thẳng vào người.
Cơ thể nhỏ bé của cậu sao có thể chịu được sức mạnh lớn như thế.
Cả người yếu ớt nằm trên mặt sàn, khuôn mặt trắng ngần hiện toàn vết tát. .
Ngôn Tình HàiĐoạn phim này hiện là đoạn phim hoàn chỉnh nhất.
Màn Thầu hoảng hốt nhìn hình ảnh của mình trên màn chiếu, đôi tay nhỏ bé khẽ nắm chặt, bỗng có dự cảm không lành, Khiến cậu cảm nhận được trong hội trường đang có người nhắm đến Đôi mắt hung hăng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ông Mục.
“Đi chết đi! Thằng nhãi con!”
Âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn bỗng phát ra từ trong loa.
“Mày là đồ con rơi! Thằng ngốc không biết nói chuyện! Tao còn cần mày làm cái gì? Một câu cũng không biết nói, sống trên đời còn không bằng chết đi cho rồi. Mẹ mày đẻ ra ba đứa, mày chính là đứa dư thừa!”
Màn Thầu không thể chấp nhận người khác gọi mình là kẻ dư thừa.
Bởi vì, ở nơi cậu lớn lên có một quan niệm rất nghiêm khắc, nếu con đầu là con trai thì đứa thứ hai bắt buộc phải là con gái. Còn Vũ Vân Hân lại liên tiếp sinh ra hai đứa con trai, vậy thì đứa tiếp theo tuyệt đối phải là con gái mới đáng quý. Phải hiểu rằng con người và đồ vật cũng giống nhau, thừa ra thì đều trở thành không đáng quý.
Tư tưởng kỳ quái này đã luôn ở trong đầu Màn Thầu suốt mấy năm qua.