Trong căn nhà trống trải, hoang vắng như thể chưa từng có ai ở dây.

Mục Lâm Kiên đứng ở trung tâm phòng khách, cô đơn mà nhìn xung quanh.

Vũ Vân Hân đối với anh giống như những hạt cát vậy, không cách nào năm giữ, những hạt cát từ kẽ hở của bàn tay mà bay đi, làm cách nào cũng không thể giữ chặt được.

Đoạn tình cảm này họ ngay cả cơ hội cãi nhau rồi làm hòa cũng không hề có.

“Tổng giám đốc Muc, thời gian không còn sớm nữa chúng ta nên đến tiệc mừng thọ của ông Mục rồi.

Hôm nạy là tiệc mừng thọ bay mươi tuổi của ông Mục, có rất nhiều người khách đến tham gia bữa tiệc tại nhà tổ, và nhiều quan chức cấp cao đến thăm từ sáng sớm.

Nhiều ô tô đắt tiền đỗ đầy ngoài cửa đã chiếm hết cả con phố.

Đến tiệc mừng thọ của ông Mục, những người có thể nhận được lời mời đều là những người không tầm thường, chính vì vậy mà nhiều người đều mong chính mình có thể tham gia vào bữa tiệc này.

Chỉ cần có một chút quan hệ với những người này thôi, thì đã có thể không không cần làm việc vất vả mấy năm trời.

Âm Âm là người nhỏ tuổi nhất trong số những người giúp việc.

Do cần rất nhiều người làm việc nên nhà họ Mục đã tạm thời tuyển thêm một số người giúp việc.

“Các người nhất định phải nhớ lấy, không ai có thể đi đến tầng hai, hiểu chưa?” Người quản gia liên tục nhắc nhở họ.

Âm Âm nhìn vào biệt thự tráng lệ trước mắt, tiền tài và quyền lực của nhà họ Mục thật sự rất lớn, những đồ thủ công đặt trong phòng khách ngẫu nhiên lấy một cái đều có giá trị rất cao.

Cả đời này nếu như chỉ cần có một chút quan hệ với nhà họ Mục thôi thì sau này có thể sẽ không phải lo lắng về cuộc sống nữa.

“Tâng hai là nơi nghỉ ngơi của ông chủ phải không ạ?” Cô †a giả vờ như không biết gì.

“Đúng vậy, thế nên ngàn vạn không được phép đi lên đó”

Từ những lời của quan gia thì chắc chắn Mục Lâm Kiên sống ở trên tầng hai rồi.

Cô ta cố tình đi đến khu vực rượu vang, chuyên nghiệp giúp khách rót rượu.

Trên tay cầm một cái khay, trên đó có vài ly rượu.

Nhà họ Mục có một nhà máy rượu vang rất lớn, nhiều loại rượu ngon được sản xuất từ nhà máy rượu vang nhà họ Mục, nhưng hầu hết đều là để chính nhà họ Mục dùng, rượu vang đỏ đang được dùng về cơ bản rất quý giá và đắt tiền, và nó là sự tượng trưng của địa vị.

Phía sau vườn hoa viên tràn đầy mùi thơm cổ điển nhàn nhạt của rượu vang, tiếng vĩ cầm vang lên du dương, âm thanh của đàn piano đầy sự uyển chuyển, những cánh hoa trắng tinh khôi tao nhã rải trên bãi cỏ xanh.

Bởi vì đây là một hòn đảo nhỏ, bao quanh là biển xanh bát ngát, ánh nắng mặt trời chiếu vào biển xanh sáng chói.

Ông Mục ngồi trên ghế sa lon và thản nhiên lắng nghe những giai điệu nhỏ, Khoác trên mình chiếc áo lông mùa đông ấm áp.

Ông tháo kính chống nẵng ra, liếc nhìn thời gian: “Ba đứa bé đó sao còn chưa tới?”

Tất cả những khách quý đều đến chào hỏi ông một cách kính cẩn, những người đó chỉ là muốn cùng ông nói chuyện nhiều hơn nhưng đều bị ông từ chối.

Bởi vì ông già rồi, cảm thấy mệt mỏi với các mỗi quan hệ như này, thế giới của người trưởng thành đều là có lợi hay không có lợi, còn thế giới của trẻ con thì chỉ cần biết vui hay không vui là được.

“Ông ơi!”

Âm thanh non nớt trong trẻo từ bên ngoài truyền đến.

Há Cảo khoác một chiếc áo khoác rất dày khiến cho mỗi bước đi của bé trông có vẻ khó khăn.

Màn Thầu và Bánh Bao cũng theo ngay phía sau.

“Ông ơi, ông không lạnh à?” Ba đứa bé co cổ lại nhìn ông như đang đắm mình trong gió biển.

“Có một chút.”

“Vậy ông còn đứng xem biển làm gì chứ?”

Ông Mục bối rối, vốn dĩ ông định khoe vói chúng san hô biển mà ông nuôi, kết quả lại bị chúng nói như vậy liền không còn chút hứng thú nào.

“Cháu muốn ăn khoai lang nướng” Há Cảo lấy ra bốn củ khoai lang tròn từ túi ra: “Ông nói nhà ông rất rộng và có thể nướng đồ ăn được nên cháu đã mang khoai lang đến rồi này”

Ông Mục mỉm cười và nhìn họ hiền hậu.

Ông tốn hơn chục tỷ đế tổ chức tiệc mừng thọ, kết quả là bọn trẻ đến chỉ để nướng một củ khoai lang.

“Ông ơi, có được không ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play