Những nhân viên thăng chức đều đã ngồi chờ đầy đủ ở vị trí của mình.
Vũ Vân Hân còn chưa kịp lên tầng để nói rõ với Mục Lâm Kiên, thì đã bị Hoàng Hà kéo vào nới những nhân viên thăng chức đang ngồi rồi.
"Sáng sớm hôm nay không tìm thấy cô đâu, làm tôi sợ muốn chết! Cũng may là lịch đã được đổi xuống buổi chiều" Hoàng Hà đặt tài liệu vào tay Vũ Vân Hân, "Tổ trưởng, Cô hãy cố gắng lên! Chờ đợi tin tốt của cô đó!".
Vũ Vân Hân bốc thăm sau đó đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Vào lúc đó, mũi của cô bỗng thấy rất ngứa.
Vốn dĩ cuộc họp thăng chức nhân viên này được tổ chức vào buổi sáng, nhưng chỉ vì mình cô mà đổi lại thành buổi chiều.
Mục Lâm Kiên yêu cô yêu đến tận xương tủy.
Là người trong cuộc, Isao cô có thể không biết rõ điều này.
Tại sao ngay đúng lúc cô đối với anh bắt đầu tăng lên tình cảm thì lại có người xuất hiện gây rồi mọi chuyện?
Trong hành lang, một đoàn cán bộ cấp cao đi ngay phía sau lưng Mục Lâm Kiên, nghiêm ngặt và trật tự từ phía cửa đi vào.
Khí chất mạnh mẽ của Mục Lâm Kiên khiến cho tất cả mọi người đều phải im lặng lại.
Đó là vị trí cao nhất, anh chính là người có quyền lực lớn nhất tại nơi này, anh kiểm soát toàn bộ cuộc họp này.
Mọi người ngay lập tức đứng dậy, cung kính hướng về phía anh.
Anh không ngồi xuống thì không ai dám tùy tiện ngồi.
Còn Vũ Vân Hân thì lại khiêm tốn đứng trong góc..
Đó chính là sự khác biệt giữa người với người, bị cái vị trí phân ra rất rõ ràng.
Vũ Thư Anh ngồi bên cạnh Mục Lâm Kiên làm như vô tình nhìn về phía Vũ Vân Hân đang đứng phía sau cô ta.
Vũ Vân Hân tức giận nhìn cô ta.
Sự chán ghét hiện ra rất rõ ràng, chỉ cần một cái nhìn thôi là đã đủ để hiểu.
Cô ta bĩu môi, đắc ý mà dựa lại gần bên người của Mục Lâm Kiên: "Tổng giám đốc Mục, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?".
Khoảng cách đó rất gần nhau, khiến cho Vũ Vân Hân nhìn thấy liền cảm thấy muốn giết người luôn rồi.
Cô nghiến răng tức giận, nhất định đó là do Vũ Thư Anh, ngoài cô ta ra không có ai có thể làm một việc nham hiểm và xảo quyệt như vậy.
"Bây giờ cuộc họp thăng chức bắt đầu, chúng ta sẽ dựa theo số thứ tự đã bốc"
Người chủ trì cuộc họp là thư kí Lương nhìn vào máy tính và chọn ngấu nhân một con số.
"Số 100"
Mọi người bên dưới đều nhìn nhau, âm thanh ồn ào vang lên lan khắp toàn cuộc họp.
Vũ Vân Hân đứng dậy từ từ.
Cô có chiều cao khiêm tốn, lại ngồi ở vị trí khuất mắt, cho dù cô có đứng lên rồi cũng không có người chú ý đến.
Bởi vì phòng họp này rất lớn, cô lại đứng ở phía cuối cùng, bên cạnh chính là cửa sau
"Số 100, không đến thì xin mời người tiếp theo."
Chỉ thấy tiếng có vang lên, một dáng người nhỏ nhắn từ từ tiến lên phía trước.
"Hóa ra là cô Vũ Vân Hân của nhóm dự án số năm, vậy xin mời!"
Cô bước đi mang theo mùi hương tinh tế, Mục Lâm Kiên quay người lại, tại anh nhạy cảm chuyển động.
Mỗi bước đi đều cảm giác như in dấu trong tâm trí của anh.
Mùi hương ấy càng ngày càng tiến gần về phía anh.
Cô giống như một làn gió xuân từ bên người anh thổi qua.
Vũ Vân Hân đứng ở trước mặt mọi người.
Vị trí đó thật trùng hợp lại là đối diện với Mục Lâm Kiên.
Khoảng cách quen thuộc, người cũng quen thuộc...
Nhưng ánh mắt ấy của anh thật lạnh nhạt, thiếu đi sự thâm tình của ngày xưa.
Vào ngày phỏng vấn đó, Vũ Vân Hân cảm nhận được người này vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt tinh tế, giống như là xiềng xích, khóa chặt lấy cô.
Mục Lâm Kiên của bây giờ, không hề nhìn cô, mà nhìn vào điện thoại đang để trên bàn.
Vũ Vân Hân giống như một món đồ chơi mà anh đã chán và vứt bỏ triệt để.
Cô hít thở sâu, ép bản thân kiên cường lại.
Bước gần về phía micro và bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.
Việc được thăng chức rất khó khăn, không chỉ nêu nội dung công việc mà còn phải xem xét đánh giá chất lượng tổng thể.
Ngay lúc Vũ Vân Hân vừa phát biểu xong, màn hình lớn phía sau cô đột nhiên lóe lên. "Wow!" Tất cả mọi người có mặt tại đó kêu lên ngạc nhiên.
"Đây không phải trộm đó chứ? lén lạ lén lút như vậy!" Một giọng nói kế lên khiến Vũ Vân Hân quay người lại, nhìn thấy bức ảnh bản thân đang đẩy chiếc xe chở thùng hàng lớn.
Ngay trước đó là lúc ba đứa bé ở nhà trẻ, vị hiệu trưởng nói: "Cuộc sống riêng tư của Vũ Vân Hân rất hỗn loạn! Sinh ra ba đứa trẻ, không dạy không quản, suốt ngày chỉ biết đi đánh nhau. Bà nói gì? Cô ta nói rằng còn độc thân vẫn chưa kết hôn và sinh con cơ mà? Những lời nói đó của cô ta đều là nói dối! Phía trước chính là nơi cô ta đang sống, bao nhiêu người đều biết rằng cô ta được một người lão già giàu có bao nuôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT