Thấy Mục Lâm Kiên đứng bất động, Vũ Vân Hân cười khẽ: “Sao thế? Tổng giám đốc Mục, chơi chán tôi rồi à?”
Bộ dạng không câu nệ tiểu tiết của cô mang theo một loại khí chất phong trần.
“Nếu như không đến thì tôi đi đây”
Vũ Vân Hân nói xong kiêu hãnh quay người đi.
Một tay Mục Lâm Kiên kéo cô lại, hơi tức giận ép cô trên tường.
Hơi thở thô bạo của anh phả lên mặt cô, nụ hôn mạnh mẽ chặn Vũ Vân Hân lại.
Cánh tay mạnh mẽ ôm cô lên, có tiếng xé rách mạnh bạo, quần áo rơi xuống đất hỗn loạn.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, mùi thơm của đồ ăn bay từ bếp đến, Vũ Vân Hân hơi hé mắt.
Ga giường lộn xộn, cảnh tượng vừa lạ lãm vừa quen thuộc, khiến Vũ Vân Hân nhanh chóng đứng dậy.
Nhìn về phía đồng hồ bên cạnh giường, đã chín giờ sáng.
Cô phải tham gia lên chức vào lúc chín giờ ba mươi.
Cô vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà, lại phát hiện quần áo đều bị xé nát.
Tên đàn ông chết tiệt này, không thể bớt thô bạo chút à?
Vũ Vân Hân lấy khăn tắm bọc mình lại, buồn bực hậm hực.
ra khỏi phòng ngủ.
Cô không nghĩ tới lúc mình thức dậy đã là ngày hôm sau.
“Anh có thể nhờ thư ký đi mua hộ tôi bộ quần áo không?”
Cô lúng túng đi đến trước phòng bếp.
Mục Lâm Kiên đang thuần thục làm bữa sáng, bóng lưng kiêu ngạo cao lớn vững vàng, tràn ngập hương vị hormone, anh còn ngon miệng hơn cả bữa sáng.
Má Vũ Vân Hân ửng hồng.
Đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm cô.
“Không mặc gì đẹp đấy”
Đang trêu chọc cô đấy à?
“Tôi không có thời gian đùa với anh, chúng ta phải tham gia lễ thăng chức”
“Ăn xong rồi đi.”
Hiếm khi Mục Lâm Kiên hào hứng làm bữa sáng, đây chính là chuyện tốt ngàn năm khó gặp.
Anh còn tỉ mỉ bày biện một phần bữa sáng kiểu Tây đặt trước mặt Vũ Vân Hân.
Bởi vì thời gian đang gấp, cô cầm lấy dĩa nhét từng miếng vào miệng, chưa tới hai phút đã ăn xong.
“Tôi ăn xong rồi. Bảo thư ký của anh cầm một bộ quần áo đến cho tôi đi”
Mục Lâm Kiêm nhìn đĩa ăn đã sạch sẽ, nhíu mày không vui.
Ăn uống qua loa, không tôn trọng thành quả lao động của anh.
Anh lạnh lùng im ắng, nhai từ từ chậm rãi nuốt bữa sáng.
“Mục Lâm Kiên, tôi đang nói chuyện với anh đấy”
Mắt thấy thời gian đã đến chín giờ mười lăm phút.
Thăng chức cô chuẩn bị từ lâu, không thể cứ thế mất đi được.
Đây chính là cách duy nhất để cô trở thành người đầu tư hợp pháp.
Cô vừa mềm vừa cứng.
Mãi đến chín giờ hai mươi lăm phút.
Vũ Vân Hân ngồi không yên, đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi đến cửa ra vào.
Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi à?
Không có thì không có. .
Tiên Hiệp HayChẳng lẽ lại sợ để cho toàn bộ thế giới biết cô với Mục Lâm Kiên đang ở chung hay sao?
Cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, tay nắm khóa vặn nhẹ.
Cửa còn chưa mở cô đã bị Mục Lâm Kiên ôm trở lại.
“Ai cho phép em mặc như vậy ra ngoài?”
Sự nóng nảy của người phụ nữ này khiến anh chết mệt.
“Tôi muốn đi ra ngoài tham gia…”
Mục Lâm Kiên hôn cô mạnh bạo, cánh tay mạnh mế có lực ôm cô.
“Anh thả tôi ra. Bây giờ không phải là…”
Vũ Vân Hân xấu hổ gào thét.
“A” Mục Lâm Kiên nhìn bộ dạng sốt ruột của cô cười lạnh: “Đi mua quần áo với em”
“Tôi không muốn mua quần áo, tôi muốn đi thăng chức”
Cô thì vội đến mức giậm chân.
Mà người đàn ông này còn không nhanh không chậm.
“Anh có biết thăng chức này quan trọng đến mức nào với tôi không hả? Anh sẽ không hiểu loại khát vọng với chức vị này của người ở tầng chót chúng tôi đâu”
Vũ Vân Hân càng nói càng kích động, trơ mắt nhìn đồng hồ đã đến chín giờ ba mươi phút.
Người đã ngồi đầy ắp phòng họp dưới tầng.
Tất cả các giám khảo đã vào chỗ.