*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay Vũ Hân Hân đi giày đế bằng, bước đi không phát ra tiếng động, lúc đi vào nhìn thấy Lâm Linh đang cầm ổ khóa nhà kho.
Một hòn đá giết hai con chim, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt cô gái này rồi.
"Không! Tôi chỉ đến xem xem kết hợp cà phê với gì thì ngon hơn thôi." Lâm Linh xoay người cầm cốc của mình lên, giả vờ nói: "Tôi cảm thấy cà phê thêm sữa mới đậm đà, thêm đường không đủ dậy hương của cà phê, xin hỏi bình thường Tổ trưởng uống cà phê thêm gì?"
"Không thêm gì cả! Những thứ không nguyên chất uống vào chỉ có hại dạ dày, cũng giống một vài người, tâm cơ xấu xa sẽ chết nhanh thôi."
Nhắn nhủ trong lời nói khiến sắc mặt Lâm Linh thay đổi.
"Hình như gần đây công ty đang tuyển người mới! Lần trước chưa chọn được người, lần này tôi muốn chọn lấy mấy người xuất sắc vào, cho nên đồ không tốt vẫn nên thay đổi bất cứ lúc nào mới đúng"
Bị áp đảo tinh thần, Lâm Linh cười đáp: "Tổ trưởng nói đúng!"
Cô ta không dám ở lại, vội vàng cầm ly trà ra khỏi phòng uống nước.
"Cốc cốc!"
Nhà kho vang lên tiếng gõ cửa.
Sủi Cảo dán sát cửa bập bẹ nói: "Búp Bê, con muốn đi toilet thì phải làm sao?”
"Nhịn đi!" Màn thầu trợn mắt nhìn anh hai nói.
"Vậy thì đi vào trong chai coca này đi." Bánh Bao cầm lấy cái chai đã uống hết nói.
"Em muốn đi to!"
“Bà mẹ già đứng ngoài cửa thực sự suýt bật khóc.
Lúc này sao có thể mang một đứa bé đi giải quyết nỗi buồn chứ.
"Con cảm thấy mình bị tiêu chảy" sủi Cảo chu miệng nhỏ.
"..." Nếu không phải đang ở công ty thì chắc chắn sủi Cảo sẽ bị ba mẹ con đánh cho tơi bời rồi.
Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều bị rơi vòng trang sức như vậy đấy.
"Đợi một chút, mẹ nghĩ mẹ nghĩ đã" Vũ Hân Hân đứng ở phòng uống nước, chán nản nghĩ cách.
Tầng thứ mười ba là nơi ít người nhất công ty, nhưng chính vì ít người nên mỗi một hành động nhỏ của cô đều rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý.
"Oa oa oa! Lục Tâm chú mau mang con đi toilet đi mà!"
Ngay lúc Vũ Hân Hân vắt hết óc suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Sủi Cảo.
"Sao có thể nói với anh ta con đang ở đây được! Không phải con định nói với Mục Lâm Kiên là con đi giải quyết nỗi buồn ngay trong công ty anh ta đấy chứ?" Vũ Hân Hân tức giận.
"Con nói con ở cửa sau chờ chú ấy mà!"
"..." Vũ Hân Hân không biết làm sao, dù sao Sủi Cảo nói cũng không sai.
Nơi gần như không có người ra vào ở Tập đoàn Mục Lâm chính là cửa sau, bên trái cửa sau có một toilet nam.
Vũ Hân Hân cởi chiếc áo lông ra, trong nhà vốn không cần mặc áo khoác nhưng vì che dấu mấy đứa nhỏ nên đi đâu cũng phải mặc áo khoác.
Cô ôm Sủi Cảo vào lòng, sau đó dùng áo lông che dấu.
Đi ra khỏi nhà kho, một luồng không khí tự do ập đến, nhìn xuống dưới lầu thấy người đến người đi đều ngồi những chiếc xe hạng sang, Sủi Cảo vô cùng hưng phấn.
Ở nhà ngột ngạt không được hít thở không khí mới mẻ trong lành, lại càng không được nhìn thấy chiếc xe hơi nào.
Thả lỏng tâm trạng, cậu thả một cái rắm thúi.
Vũ Hân Hân đứng trong thang máy xấu hổ cúi đầu, một vài đồng nghiệp bên cạnh ngửi thấy mùi lạ, ghét bỏ tránh xa cô một bước, yên lặng bịt mũi lại giống như thứ vũ khí sinh hóa này là do chính Vũ Hân Hân thả ra.
Cô ôm cậu đi đến lầu một.
"Búp Bê, sao mẹ lại không đi nữa vậy?" Sủi Cảo thấy Vũ Hân Hân đột nhiên ngừng lại, tò mò hói.
"Chết tiệt!" Bởi vì cô thấy ông cụ Mục!
Phải chăng ông cháu nhà này là tâm ý tưởng thông? Đi vệ sinh cũng cùng một thời điểm.
"Con nhịn cho mẹ! Chúng ta đổi tầng khác."
Nơi bí ẩn ít người nhất đã bị ông cụ Mục nhận thầu rồi.
Vũ Hân Hân đành phải mang