*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mẹ con người xướng người giật dây như thật.

Dám tin hay không, trí thông minh của Vũ Vân Hân vẫn còn online: “Vậy tại sao chỉ có các người và tôi có video?”

Một câu chất vấn đột nhiên khiến Ninh Phượng sửng sốt một chút: “Bởi vì chúng ta là người một nhà! Đối phương biết quan hệ của chúng ta, cho nên mới gửi cho chúng ta!”

Cái lý do gượng gạo này, bốn bỏ lên năm coi như qua được.

“Lại nói, con của con không nói cho con biết chuyện này sao?”

Vũ Vân Hân lảng tránh mà nói sang chuyện khác: “Muốn tôi rời khỏi Mục Lâm sao? Nằm mơ!”

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với mấy người này, dù sao cũng không thể đàm phán được.

“Con đừng như vậy, sao chúng ta có khả năng làm như thể chử, dì thân là nửa mẹ của con, làm sao cũng phải giúp con giải quyết chuyện này đúng không? Hôm nào con rảnh? Chúng ta cùng nhau một bữa cơm được không? Nghe nói con trai của con rất đáng yêu nha!”

"Không cần! Không thấy ngon miệng"

Cô đã về nước được mấy tháng, bây giờ mới cùng cô ôn lại chuyện xưa không phải quá giả hay sao. Việc Vũ Vân Hân cần phải làm bây giờ là tra rõ ràng chuyện này.

Chờ sau khi Vũ Vân Hân rời đi, toàn bộ biểu cảm của Vũ Thư Anh cũng thay đổi.

Cô ta thấp thỏm lo lắng ngồi xổm xuống trước ghế làm việc của mình, hai tay che lỗ tai lại: “Không được mắng con! Con không biết con sẽ kích động như vậy! Con không thể khống chế nổi tâm trạng của mình! Con vừa thấy Vũ Vân Hân đã thấy nôn!”

“Việc tốt như vậy, rốt cuộc con đã nói gì mà chọc giận Vũ Vân Hân? Con điên rồi sao? Con quên kế hoạch của chúng ta rồi?”

“Me, thật xin lỗi! Muốn con hòa thuận với Vũ Vân Hân, con không làm được!”.

“Không làm được thì chết đi! Đồ vô dụng!” Ninh Phượng không quen nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược vô dụng này của Vũ Thư Anh.

Vũ Thư Anh như một người khác trước mặt bà ta, nhỏ yếu bất lực không có chủ kiến, rất ít người dám tin tưởng, người đang khiếp đảm sợ hãi trước mặt lại là Vũ Thư Anh..

“Mày đứng lên cho tao, bị người khác nhìn thấy thì chết chắc” Ninh Phượng tức giận thở dài ngồi trên ghế salon, phản ứng của Vũ Vân Hân có chút ngoài dự liệu của bà ta.

Vũ Vân Hân về đến nhà, nhìn thấy ba bé con đang ôm nhau ngủ trên giường. Dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu kia, cô không đành lòng đánh thức bọn chúng.

“Dậy đi!”

Vũ Vân Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Màn Thầu.

Cậu mông lung mở mắt ra.

Vì để không hù dọa thằng bé, Vũ Vân Hân ôm Màn Thầu lên.

Đặc biệt dịu dàng khiến Màn Thầu cảm thấy có chút không thoải mái: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Con tin mẹ không?” Lông mày của Màn Thầu nhíu lại, cậu không mở miệng mà yên lặng nhìn cô. “Bé cưng, ngày mười bảy tháng trước con đi đâu?”

"Tim mę."

Đối mặt với câu hỏi của Vũ Vân Hân, cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Trong ba anh em Màn Thầu là đứa ít nói nhất, tính cách hay các phương diện khác đều đặc biệt quái gở.

“Màn Thầu của chúng ta là ngoan nhất! Một mình con đi tìm Búp Bê đúng không?”

"Ừm!” Màn Thầu vẫn duy trì trạng thái chặt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play