*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dáng vẻ của lưu manh vô lại của Mục Lâm Kiên thật sự khiến Vũ Vân Hân phát điên.
"Đi ra!" Ba đứa bé chạy như bay đến, xông vào giữa hai người bọn họ: "Hai người nói chuyện, nói chuyện phiếm hay gặp mặt đều không được vượt qua khoảng cách ba đứa bọn con!”
Ba cơ thể nhỏ bé dàn hàng, một mét cũng không đủ, khoảng cách này Mục Lâm Kiên không thèm để ý.
Anh lạnh lùng cười: “Công ty Tam Tiểu Chỉ đóng cửa rồi?”
Một lời trí mang đậm khiến bọn họ đau đớn, đúng là một người đàn ông tuyệt vời.
“Chuyện kia... Có gì thì từ từ nói” Ba đứa bé nhếch miệng cười một tiếng.
Vũ Vân Hân là người tham mưu trong đó làm sao lại nghe không hiểu, tranh thủ thu hồi khuôn mặt thổi vừa nãy rồi cười hì hì nói: "Lâm Kiên, anh là đại nhân sao lại so đo với mấy đứa trẻ con chứ! Bình thường có rảnh thì đến chơi”
Bốn mẹ con khách khí tiễn Mục Lâm Kiên ra ngoài.
Tiếp đãi Mục Lâm Kiên tựa như ngồi cáp treo vậy, mạo hiểm.
"Thời gian các gói con để bao lâu?" Vũ Vân Hân nhìn ba bé con ở phía trước.
"Một năm"
Vũ Vân Hân thật sự tức đến nỗi muốn hộc máu: "Con muốn bán mẹ đi à?"
“Đâu có! Bọn con chỉ muốn nhanh chóng giúp mẹ một tay, thế nhưng..."
Bọn chúng lại đi sai hướng.
Con người đều có cảm tình, cho dù ngay từ đầu không yêu, sau này chỉ cần quen thuộc sẽ đều trở nên ỷ lại, bọn chúng sợ Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân sẽ thật sự ở cùng nhau.
Loại cảm giác nguy cơ nhìn không thấu kia khiến cho ba đứa nhỏ cảm thấy bất an.
"Búp Bê, mẹ sẽ không kết hôn với Mục Lâm Kiên đúng không?"
“Nói mò gì thế! Sao lại kết hôn với Mục Lâm Kiên, chẳng qua là chúng ta muốn lấy lại toàn bộ tập đoàn Vũ Thị thôi.”
Nghe mẹ nói thế, ba đứa nhỏ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng trong lòng lại có loại thiểu cảm giác thiếu thốn không nói được.
Khoảng cách thăng chức còn có bảy ngày, Vũ Vân Hân tự lập mục tiêu cho mình, nhất định trong bảy ngày này phải xuất liên tục ba cái hạng mục.
Trước mắt tất cả đồng nghiệp của cô đều đang bận rộn chọn hạng mục, cuối cùng còn lại ba hạng mục tương đối lý tưởng.
Một cái là sản phẩm dành cho trẻ em, một cái là hạng mục chữa bệnh, cuối cùng là hạng mục truyền thông mà gần đây đang lưu hành nhất.
Trong phòng họp yên tĩnh, Vũ Vân Hân ngồi ở vị trí người phụ trách, trong tay cầm văn kiện và bút.
“Bên trong có hai hạng mục mà có bối cảnh công ty hơi lạ” Hoàng Hà dùng bút đỏ khoanh vào chỗ mà cô ấy cảm thấy lạ.
Đây là một công ty nhỏ, vốn đăng ký chỉ có năm trăm vạn, nhưng toàn bộ hạng mục chữa bệnh lại trị giá hơn trăm triệu, cũng không rẻ, chắc chắn vốn đăng ký có vấn đề.
"Công ty Việt Minh Kiều mới đăng ký vào đầu năm nay, thời gian kinh doanh cũng không dài, cho đến nay cũng chưa đủ sáu tháng, theo nhận định với doanh nghiệp vừa và nhỏ, công ty vẫn còn chưa qua kỳ nguy hiểm, cũng chưa đến kì tương đối ổn định. Cho nên tổ trưởng à, cá nhân tôi thấy đây không phù hợp với thực tế”.
“Nhưng mà ba hạng mục này đối với chúng ta là ba hạng mục trước mắt có thị trường nhất, mặc khác tôi nghe người cùng ngành nói, có rất nhiều người đã ra giá cao đầu tư. Cho nên nếu chúng ta không nhanh chóng hành động, nói không chừng hạng mục sẽ bị người khác cướp” Lâm Linh trước kia là người thuộc bộ phận thư ký, trong ba hạng mục này có hai cái là cô ta đưa ra.
Trong mấy ngày này, thái độ làm việc của cô ta đặc biệt tích cực, năng lực rất mạnh.
Trong năm người, Vũ Vân Hân có ấn tượng rất sâu với người này.
“Trước mắt ngoại trừ tập đoàn Mục Lâm chúng ta còn có tập đoàn Tân Dương và tập đoàn Ngoại Hoa, hai tập đoàn này có ý định đầu tư”
Hạng mục tốt có người đến tranh