*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mục Lâm Kiên lạnh mặt, anh ăn cơm vô cùng chậm rãi!

Nhưng mà tại sao anh phải vội vàng ăn một bữa cơm? Là quỷ đói đầu thai sao?

Anh thật sự ăn cục tức đến nọ rồi. Anh đặt đũa xuống, nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh: "Đừng có chỉ tay vào chú!"

Giọng nói lạnh lùng, dọa Há Cảo sợ.

Ba đứa bé vội vàng lấy băng ghế nhỏ ra, không dễ chọc vào boss lớn này, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vũ Vân Hân.

"Thật xin lỗi, chúng tôi ăn cơm rất nhanh, nhất là khi vừa ăn vừa trò chuyện nên không để ý ăn hết thức ăn."

Cho nên bữa cơm này không được chuẩn bị cho Mục Lâm Viên!

Cùng lắm là anh tới đây để ăn chùa uống chùa! "Còn không thì chú ăn gió tây bắc đo!" Vừa nói, Màn Thầu vừa kéo cửa sổ ra.

Giương đông kích tấy, gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên tối đến đáng sợ.

Không một ai ở trước mặt để ý đến sắc mặt của anh, tất cả mọi người đều gục xuống sau khi ăn no rồi giơ tay lên chơi kéo búa bao.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Thật ra Mục Lâm Kiên cũng rất cố gắng hòa nhập với bọn họ.

"Chơi trò chơi, anh muốn tham gia không?" Vũ Vân Hân trêu ghẹo hỏi.

Khóe miệng cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nếu đã như vậy thì làm sao Mục Lâm Kiên lại không chơi được. Những điều càng thử thách anh càng thích: "Chơi"

"Yeah yeah yeah!" Ba đứa bé thấy Mục Lâm Kiên gia nhập thì rất phấn khích, tất cả đều hoan hô.

"Chơi thế nào?" Anh đã chơi nhiều trò chơi khác nhau, khinh bỉ nhìn bốn mẹ con trước mặt, chắc hẳn cũng chơi không ra lý lẽ

"Rất đơn giản! Nếu không thì cứ chơi kéo búa bao đi rồi nói tiếp, xem ai sẽ thua trước!"

Mục Lâm Kiên kiêu ngạo nhíu mày, thua không có trong từ điển của anh. Anh hộ khẩu hiệu kéo búa bao theo bọn họ.

Trong năm người, có bốn người ra bạo, chỉ có một người ra bua, mà người này lại chính là Mục Lâm Viên!

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới yên lặng, tất cả mọi người nhìn về phía Mục Lâm Kiên.

Một khung cảnh khó tin, bốn mẹ con vừa kích động vừa vui mừng, không kìm được xúc động mà cười ầm lên.

"Ui! Tối nay tuyệt thật đấy!"

"Thật không ngờ cuối cùng chúng ta cũng đánh bại được Mục Lâm Kiên rồi!"

"Ngày mai đã có thể sử dụng cái chén Mục Lâm Kiên mà rửa!"

"Nhất định phải chụp hình đăng lên vòng bạn bè để nói cho mấy em gái nhỏ biết."

Bốn mẹ con đã quên rằng Mục Lâm Kiên là người nào, hoàn toàn đắm chìm trong vui vẻ của mình.

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt, rất rõ ràng, đêm nay anh bị đem ra làm trò đùa rồi.

"Tổng giám đốc Mục, đây là tạp dề mèo chuyên dụng tại cháu dành riêng cho Búp Bê, hợp với chú lắm á!" Màn Thầu không kịp chờ đợi đã đeo lên cho anh.

"Không được phép tức giận, có chơi có chịu, nếu không chú không phải là nam tử hán, tụi cháu sẽ khinh thường chú!" Há Cảo nói lời vô cùng tàn nhẫn.

Vốn dĩ muốn gọi người đến rửa giúp anh, mà lại nghe con trai khinh thường nên Mục Lâm Kiên đành nhịn.

Đi vào phòng bếp, một đống xoong nồi chén bát chất đống ở đó.

"Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh! Đây là nước rửa chén, nhớ nè rửa nước rửa chén qua một lần, sau đó rửa sạch lại bằng nước trong ba lần. Vì chúng đều là con nít nên dạ dày dễ bị khó chịu, anh nhất định phải rửa tahatj cẩn thận."

Vũ Vân Hân hãnh diện ôm cùi chỏ, không ngờ người như Mục Lâm Kiên cũng có hôm nay.

Anh cầm chén lên, bắt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play