Mục Lâm Kiên nhướng mày, anh nhìn căn phòng rải rác mấy người, cảm thấy không vui nổi.
Cho đến tận bây giờ, chỉ có anh mới để người ta phải chờ đợi, không ai dám để anh phải chờ, ngoại trừ mỗi Vũ Vân Hân.
“Bên bộ phận vệ sinh đang thiếu người đấy, điều năm người họ qua bộ phận vệ sinh hết đi!” Mục Lâm Kiên hạ giọng.
Anh ra lệnh làm mấy thư ký dưới bục hoảng hồn, cẩn thận từng li từng tí, cố nén tiếng hít thở nhỏ lại, đấy chẳng phải ý bảo mấy người ở quầy lễ tân đi dọn vệ sinh à?
“Đã là một tổ năm người thì mấy người phải nghiêm túc nghe theo Vũ Vân Hân cho tôi, ai không phục thì đến tìm tôi!”
Hành động của Mục Lâm Kiên cực kỳ giống như đang bảo vệ vợ mình, ỷ vào quyền của mình mà ngang ngược ra oai.
Mấy vị thư ký im lặng gật đầu, quả nhiên đoán không sai mà, quan hệ giữa Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên không hề bình thường, xem ra tổ trưởng Vũ sắp mất cái ghế tổ trưởng đến nơi rồi.
Vũ Vân Hân ngồi ở cuối phòng hội thảo, lặng lẽ lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ, bắt đầu học việc quản lý.
Thật ra cô vào công ty lâu như thể rời mà rất ít khi được học tập tới nơi tới chốn, tổ trưởng cũ cũng chẳng dạy dỗ gì cô cả.
“Lại trước ngồi đi”
Mục Lâm Kiên chỉ vào vị trí ở trước mặt mình, ra hiệu cho cô đến đó ngồi.
Gọi cô đến ngồi ngay trước mặt mọi người, Vũ Vân Hân cũng không thể nào cự tuyệt được.
Vì không muốn mọi người phải nghị luận xôn xao điều gì, Vũ Vân Hân đành phải đứng dậy bước qua, ngồi xuống đối diện anh.
Vừa ngồi xuống đã thấy Mục Lâm Kiên để lên bàn một bản ghi chép.
Anh ấy rõ ràng có chuẩn bị trước rồi mới ra mặt mà!
Vốn cho là anh chỉ đến đây làm qua loa cho xong, không ngờ là lại kỳ công như thế.
Mục Lâm Kiên dùng giọng nói trầm thấp bắt đầu bài giảng, giọng nói vừa vang lên đã vang vọng, lan ra cả phòng.
“Tổ trưởng Vũ, đã hiểu chưa?” Phát xong slide cuối cùng, Mục Lâm Kiên lạnh giọng hỏi.
Vũ Vân Hân sững người, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Hiểu rồi à”
“Vậy em nói lại một lần tôi nghe xem nào, hạng mục này có đáng để đầu tư hay không?
Anh cầm lấy tờ báo đưa tin ngày hôm nay ném đến trước mặt Vũ Vân Hân.
Học để áp dụng, đây là một bài khảo hạch hiệu quả, khiến tất cả mọi người đang ngồi ngay ngắn, dây thần kinh căng chặt, cực kỳ giống như mấy đứa nhỏ học sinh tiểu học bị giáo viên hỏi bài.
“Chuyện này.” Vũ Vân Hân nào có tiêu hóa thông tin nhanh được như thế, huống hồ đề tài được nhắc đến trên mặt báo chính là “nguồn năng lượng mới”. Theo lẽ thường thì phải đi khảo sát thực đại trước mới biết có thích hợp và đáng để đầu tư hay không!
Chỉ với vài điều sơ lược mà truyền thông nhắc đến, đó không phải là những thông tin khiến nhà đầu tư cân nhắc đến hiều.
“Không biết?” Mục Lâm Kiên giở giọng khó ở hỏi.
Vũ Vân Hân xấu hổ vô cùng.
Lục Tâm nghe mà lau mồ hôi lạnh, chủ tịch Mục đừng ngược đãi vợ nhà nữa mà! Nếu không chuyện theo đuổi vợ sẽ thành ra như xông vào biển lửa đấy!
Mấy thư ký cấp dưới đều lộ vẻ mặt mơ hồ, bọn họ còn chưa kịp hình dung nguồn năng lượng mới” là cái gì nữa.
“Ba!” Mục Lâm Kiên giống như tử thần, bắt đầu đếm ngược từng số đòi mạng.
“Không biết!”
Vũ Vân Hân bất đắc dĩ mở miệng.
Cái dáng vẻ đáng thương kia làm anh phải bĩu môi không biết phải làm sao.
“Buổi huấn luyện hôm nay đến đây kết thúc, em đến văn phòng cùng tôi!”
Thế này rõ ràng là muốn dạy kèm một một đây mà.
Mấy vị thư ký ở phía sau hai mắt tỏa sáng, không ngờ còn được chủ tịch Mục đích thân chỉ dạy ở khoảng cách, gần như thế.
Mục Lâm Kiên bước xuống bục tọa đàm, anh đi đến trước mặt Vũ Vân Hân, hướng mắt sang chỗ khác, nhìn vào bản ghi chép đầy chữ của cô.
“Ngốc quá nhỉ?”
Một câu hỏi đâm thẳng vào tim đen của cô, bản ghi chú một tiếng liền viết đầy chữ biển thành một đống giấy lộn.
Vũ Vân Hân cầm bút, trừng mắt với anh,
Tên Mục Lâm Kiên đáng chết này rõ ràng đang trêu đùa cô mà.
Chỉ thấy bóng người cao lớn kia ngày càng tới gần, cố ý vòng người bao phủ cả người cô, cầm lấy đồ uống cô đặt ở bên cạnh.
Từ ánh mắt của những người ngoài đều thấy là Vũ Vân Hân bị Mục Lâm Kiên ôm vào người.
Vũ Vân Hân mẫn cảm, vội đẩy anh ra.
“Mấy người đối xử không phép tắc như thế với boss à?” Anh cầm lấy chai nước uống, mở nắp ra: “Tôi huấn luyện mấy người, đến nước mấy người cũng không cho, khấu trừ điểm hiệu suất của em.”
Anh uống ừng ực từng ngụm, cả chai nước cứ vậy bị anh uống hết không còn một giọt.
Lòng bàn tay dùng sức nắm chặt vào chai nước, chai nước bị bóp chặt trở nên biến dạng.
Tiếng rốp rốp chói tại vang lên bên tại Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên thấy cô tức giận trừng mắt, anh thích thú nắm chai nước trong tay: “Phụ nữ, đúng là không có lương tâm”.
Anh tiện tay ném chai nước vào trong thùng rác.
Sau đó bất ngờ cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả lên trán cô: “Em không đứng dậy, hay em muốn tôi bế em về phòng làm việc đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT