Ba đứa nhóc ngay ngắn đi vào phòng.

Đây vốn là chỗ bọn nhóc quen thuộc nhất, nhưng bây giờ lại trở nên lạ lẫm.

Ba đứa nhóc ập ừng đứng trước sô pha, bình thường đã nhảy khắp nơi, bây giờ lại không dám ngồi.

“Tổng giám đốc Mục, đây là bữa sáng bọn cháu tặng chú, mong chú không nên để ý chuyện tối hôm qua. Hơn nữa cũng đừng đẩy hết trách nhiệm lên người búp bê”

Câu trước đúng là không có gì sai, nhưng câu sau lại khiến Mục Lâm Kiên kiêu ngạo xoay người, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người bọn nhóc.

Đột nhiên bị nhìn chằm chặp như thế, ba đứa nhóc hơi lo lắng, lập tức ưỡn thẳng sống lưng: “Muốn đánh thì cứ nhằm vào bọn cháu là được.”

“Tại sao phải trách tội lên người Vũ Vân Hân?” Mục Lâm Kiên ung dung nói.

“Bởi vì bọn cháu sợ chú nói bọn cháu không có gia giáo” Ba đứa nhóc uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn.

Không có gia giáo, không chỉ mắng trẻ con, bốn chữ kia còn bao hàm cả người trong nhà nữa

Vũ Vân Hân là mẹ của bọn nhóc, nói không có gia giáo chẳng khác nào đang mắng Vũ Vân Hân!

Mục Lâm Kiên buồn tẻ nở nụ cười: “Bữa sáng đâu!”

Cả người anh tùy ý ngồi trên ghế sô pha, ngồi nên cao hơn ba đứa nhóc cao một đoạn, trong mắt bọn nhóc, Mục Lâm Kiên chính là sự tồn tại của một người khổng lồ.

Mỗi lần nói chuyện với anh đều phải ưỡn ngực dài cổ thật cao, sợ tổng giám đốc Mục đứng trên cao không nhìn thấy, không nghe thấy bọn nhóc nói gì.

“Cái nồi này!” Giọng sữa của Há Cảo vang lên, lo lắng đến mức phát âm không rõ.

“Nồi?” Khuôn mặt Mục Lâm Kiên hiện lên vẻ khó hiểu, mấy đứa nhóc nhỏ con này, chẳng lẽ ăn sáng mà dùng nồi sao?

Chỉ thấy Màn thầu đứng cuối cùng lấy một lồng cơm trong quần áo ra: “Đây là thịt hộp đấy! Là thịt hộp chúng cháu thích nhất! Búp bê tự làm đấy! Mỗi người chỉ có một miếng, chúng cháu lúc sáng không nỡ ăn, cố ý để lại cho tổng giám đốc Mục”

Nói nửa ngày hóa ra là thị hộp, đã thế còn lấy từ trong người ra, để xem bên trong có vị gì.

Màn Thầu thấy Mục Lâm Kiên dùng ngón tay nhẹ sờ mũi, hình như cảm thấy đồ lấy từ trong quần áo mình ra sẽ có mùi khác thường.

Cậu vội vàng đưa cái hộp lên mũi nhỏ hít hà trước: “Không có mùi gì đâu ạ! Yên tâm đi, tổng giám đốc Mục!”.

Vốn đang cảm thấy cũng khá được, nghe câu nói như vậy, Mục Lâm Kiên đột nhiên thấy hơi ngán.

Ngay cả động tác đưa tay lấy cái hộp kia cũng có chút kiêng kị: “Đặt ở đó đi”

“Chú không vui sao ạ?” Đôi mắt to tròn ướt át của ba đứa nhóc lập tức phiếm hồng, dáng vẻ như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ, cái miệng nhỏ nhắn bẹp dẹp.

Mục Lâm Kiên nhìn cảnh này thì tim cũng mềm nhũn.

Anh kiên trì mở hộp cơm kia ra.

Đúng là ba miếng thịt hộp bên trong.

Cho nên cho anh ăn bữa sáng đồ chơi này sao.

“Ăn một miếng nhỏ thôi, rất dày đó ạ!” Há Cảo nói xong, khuôn mặt nhỏ đầy thị không nhịn được tới gần, nuốt một ngụm nước bọt.

Bánh Bao lập tức đưa đôi đũa nhỏ đã dùng qua cho Mục Lâm Kiên: “Tổng giám đốc Mục, mời chú ăn ạ! đây chính là thị hộp chỉ có nhà bọn cháu mới có thôi, bên ngoài dù có dùng nhiều tiền cũng không mua được đâu. Mặc dù là thịt hộp bình thường, thành phần tinh bột nhiều hơn thịt, nhưng đây là do búp bê tỉ mỉ tự làm đấy, dù lúc dùng dầu nóng để chiên, hay mỗi lần canh thời gian để lật từng miếng đều mang theo rất nhiều yêu thương, bảo đảm hai mặt vàng óng ánh, bên ngoài giòn bên trong mềm, rất vừa, búp bê dụng tâm vì miếng thịt hộp này đều gia đình yên ẩm hơn”.

Đầy yêu thương! Gia đình yên ấm!

Đúng là có dùng tiền cũng không mua được

Mục Lâm Kiên nể tình kẹp lấy miếng thịt bỏ vào trong miệng, khẽ cắn một miếng, mặt ngòi vàng giòn kết hợp với bên trong mềm xốp, tuy nhiên thành phần tinh bột tương đối cao, nhưng cũng may chiên ở trong nhiệt độ cao, để tinh bột và gia vị thăng hoa đến cảnh giới nhất định, làm cho miếng thịt nào có mùi vị bất đồng.

Nghĩ đến chuyện đây là thứ do Vũ Vân Hân tự làm, sao Mục Lâm Kiên sẽ không ăn hết chứ.

Anh ăn từng miếng lại từng miếng, rất nhanh đã ăn hết ba miếng thịt. “Có phải rất ngon không ạ?” Ba đứa nhóc chờ mong hỏi.

“Không tệ”

“Vậy chú đã chấp nhận lời xin lỗi của bọn cháu đúng không ạ?

Nghe thấy tiếng ừ lạnh lùng của anh, ba đứa nhóc kích động uốn éo lắc cái mông nhỏ: "Uh yeah! Đại công cáo thành, các anh em giải tán thôi”

Nói xong, ba đứa nhóc nhanh chóng chạy lon ton về phòng.

So với lúc đến, thật sự giống như hai đoàn người khác nhau.

“Tổng giám đốc Mục, không còn sớm nữa! Sáng nay anh phải đến tổ năm để huấn luyện”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play