*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân tìm người chụi dọn căn phòng bị vứt bỏ từ lâu này một lần. Tầng 13 là tầng có vô cùng đầy đủ thiết bị để giải quyết công việc, nhưng không hiểu sao lại lãng phí như vậy.

Phòng họp sau khi được lau dọn sạch sẽ trở nên thoáng mát hơn không ít.

Phòng rất lớn, có thể chứa được mấy chục người.

Bên cạnh là phòng đồ uống, thức ăn bên trong hầu như đã quá hạn.

Vũ Vân Hân rất ít khi xin đồ ăn vặt với công ty, nhưng vì mấy chị gái mới tới này, cô đành phải cầm danh sách đến phòng tài vụ yêu cầu đồ ăn vặt.

Mấy cô kế toán trong bộ phận tài vụ nhìn thấy Vũ Vân Hân thì lại nghĩ đến tấm áp phích trong căn tin.

“Đúng là mặt dày” Vừa vào cửa đã nghe thấy một câu trào phúng.

Vũ Vân Hân cũng đã quen: "Nhận ở đây à?” Không ai để ý tới cô.

Bình thường sẽ có quản lý một bận đến để kí, nhưng bộ phận hạng mục vẫn chưa có quản lý nên đành để tổ trưởng tới nhận.

Vũ Vân Hân lúng túng đứng ở đó, nhìn quầy đồ ăn vặt đằng sau phòng kế toán, nếu không ai ký tên cho cô, vậy cô phải gây khó dễ để lấy đồ đi rồi.

"Ồ! Đây không phải tổ trưởng Vũ sao? Muốn người còn chưa đủ hả, bây giờ con ham chút lợi này nữa chứ?” Vũ Thư Anh đắc ý đi từ cửa phòng làm việc vào.

Tự dưng nhìn thấy Vũ Vân Hân ở đây, tâm trạng cô ta vô cùng tốt.

"Sao lại không nói gì thế, có phải hay cô cảm thấy rất uất ức không? Trình tự này của cô không đúng rồi, hình như phải do quản lý ký tên mà! Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ tự cho mình là quản lý sao? Vừa đến phòng tổng giám đốc Mục một lần mà đã cảm. thấy chức vị của mình rất cao cấp 1?” Vũ Thư Anh nói xong đột nhiên giơ tay đập trên vai Vũ Vân Hân.

Thấy dáng vẻ buồn bực nhưng không lên tiếng của Vũ Vân Hân, cô ta kiêu ngạo nâng mặt, đôi mắt không có chút thiện ý nhìn chằm chằm cần có của cô.

Vũ Vân Hân chán ghét đẩy tay Vũ Thư Anh ra.

Cô ta đắc ý cong môi, cố gắng kéo lấy khăn lụa của Vũ Vân Hân: “Bình thường không thấy cô mang khăn lụa, hôm nay sao lại buộc lên thế này?”

Khăn lụa bị kéo xuống, theo bả vai rơi xuống sàn nhà.

Dầu hôn bên cổ Vũ Vân Hân lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều đồng loạt kinh ngạc.

Tấm áp phích sáng nay cùng lắm cũng chỉ trwor thành đề tài buôn chuyện bát quái trong giờ rảnh rỗi thôi, còn cảnh tượng bây lại chứng thực cho lời nói trong tấm ảnh kia, làm hình tượng của Vũ Vân Hân lập tức kéo xuống đất.

“Trời ạ! Đây không phải là dấu hôn ư?”

"Thật sự đi bán hả?”



Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn dáng vẻ kêu gào của Vũ Thư Anh.

Giống như hận không thể báo cho toàn bộ thế giới biết dấu hôn trên cổ cô.

"Tôi thật sự lo lắng cho mấy cô gái nhỏ bị điều qua đó đấy, không biết có học xấu theo cô không nữa, vì hạng mục mà không từ thủ đoạn, vậy mà dùng bản thân mình trao đổi với người ta!”

“Trưởng bộ phận Vũ nói cũng đúng! Một người đạo đức bại hoại thế này không đáng để thăng chức đầu” Mấy cô kế toán xem kịch vui bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa.

“Ha ha!” Ngay lúc tất cả mọi người chỉ trỏ bàn tán về phía Vũ Vân Hân, cô chỉ lạnh lùng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhìn nhóm người này: "Tôi nghĩ các cô đều là chó độc thân nhỉ! Còn trưởng bộ phận Vũ à, bao lâu rồi đàn ông chưa đụng đến cô thế? Chẳng lẽ là mẹ của cầu độc thân luôn à!”.

Lúc đầu Vũ Vân Hân cũng chỉ muốn cho qua chuyện, đáng tiếc đám phụ nữ ngu ngốc này lại luôn ép cô như hòa ước Versailles, vậy cô cũng đành lên giọng một chút.

Không phải muốn nhìn dầu hôn trên người cô sao?

Không phải cười nhạo cô muốn thăng chức mà không từ thủ đoạn sao? Không phải nói cô đi theo lão già nào đó à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play