*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Vân Hân cũng rất bất đắc dĩ, đành phải đi đến trước mặt Mục Lâm Kiên. Nửa khuôn mặt tuấn tú của anh tiến lên trước mặt cô, đường cong vô cùng mê người, 365 độ không hề có góc chết.
Vũ Vân Hân cẩn thận hôn nhẹ anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, cánh môi chỉ chạm nhẹ vào.
“Tổng giám đốc Mục! Tổ trưởng Vũ tìm ngài ạ!”
Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, Vũ Vân Hân sợ tới mức quay người sang, bên hông đột nhiên bị Mục Lâm Kiên ôm chặt.
“Vào đi!”
Rõ ràng anh còn đang ôm cô, vậy mà lại để cho Vũ Thư Anh vào!
Anh điện rồi sao?
Vũ Thư Anh đẩy cửa đi vào, cung kính cúi đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vũ Vân Hân.
Chỗ của Mục Lâm Kiên có một bậc thang nên cao hơn, bàn làm việc xa hoa cũng đủ để che nửa người Vũ Vân Hân.
Từ chỗ của Vũ Thư Anh sẽ không nhìn thấy cảnh tượng Mục Lâm Kiên đang ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Nhưng tim cô vẫn đập nhanh đến đáng sợ.
Sợ quan hệ giữa cô và Mục Lâm Kiên bị người khác phát hiện ra.
“Tổng giám đốc Mục, đây là danh sách ngài cần ạ! Mời anh xác nhận qua ạ!” Vũ Thư Anh đưa tài liệu của mười cô đồng nghiệp vừa được điều động tới.
Mục Lâm Kiên không tham nhìn lấy một cái, đưa tới trước mặt Vũ Vân Hân: “Em xác nhận đi” Dáng vẻ cưng chiều có thừa này làm người ta có thể nhìn ra được, Mục Lâm Kiên đối xử với người phụ nữ này rất đặc biệt.
Vũ Thư Anh ghen ghét đến nghiến răng, cô ta nắm chặt tay lại, móng tay sắc bén dù đâm mạnh vào lòng bàn tay nhưng cũng không cảm thấy đau đớn.
Cô ta đến tập đoàn Lâm Kiên lâu vậy rồi, cô ta chưa bao giờ có cơ hội đứng ở vị trí hiện tại của Vũ Vân Hân, xin chỉ thị muốn một người lại có thể dễ dàng phê duyệt như thế.
Nếu là người khác, phải qua mấy lần xét duyệt mới có thể thông qua.
Vũ Vân Hân cẩn thận lật tài liệu trước mặt xem, bàn tay lớn đằng sau lưng cô suồng sã vuốt ve tứ phía, khiến cô vô cùng xấu hổ.
Cô nhanh chóng khép tài liệu lại, qua loa nói: “Không có vấn đề gì! Cám ơn trưởng bộ phận Vũ!”
“Cầm tài liệu đi thông báo đi! Xế chiều hôm nay mỗi người phải đến đúng vị trí!” Lời nói của Mục Lâm Kiên chính là mệnh lệnh, chỉ có phục tùng không được vi phạm.
Vũ Thư Anh tức giận đến mức cổ dài cũng không dám lên tiếng, đành phải yên lặng thuận theo.
Cô ta cầm lấy tài liệu tức giận đi ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa còn trừng mắt nhìn Vũ Vân Hân một cái, hận không thể phanh thây xé xác cô ra.
Trưởng bộ phận Vũ, làm sao bây giờ? Chúng tôi đều bị điều đến tổ năm rồi, cô thật sự không thể giúp chúng tôi một chút được sao?”
Cô ta vừa ra khỏi cửa, mấy thư ký đã bắt đầu vây quanh.
Ai cũng biết, hạng mục của tổ năm là ngành bị cả công ty vứt bỏ, bây giờ lại muốn mấy người này chuyển đến đó.
Huống chi bọn họ đã quen làm công việc trong nội bộ từ lâu, căn bản không thích hợp làm dự án. “Trưởng bộ phận Vũ, cô có thể cầu xin tổng giám đốc Mục tha cho bọn tôi được không?”
Bây giờ Vũ Thị Anh cũng tức giận đến điên mà không cách nào phát tiết, rõ ràng Vũ Vân Hân đang tuyên chiến với cô ta.
Quầy lễ tân và bộ thư ký đều là do cô ta phụ trách, bây giờ lại điều hai bên này đi, quả thực đang khiến người quan lí như cô ta trọc đầu mà.
“Vũ Vân Hân! Đồ con chó thối tha này, bà đây nhất định sẽ không để cô sống tốt đâu. Các cô qua đó nhất định phải phá hư tổ năm cho tôi, phải khiến người phụ nữ kia thối càng thêm thối!”
Bây giờ bối cảnh kém tổ trưởng Vũ rồi, cô ta chỉ tùy tiện nói một câu trước mặt tổng giám đốc đã có thể điều chúng ta tới đây, đúng là thật sự không có ai làm được như vậy!”.
“Đây không phải chuyện đương nhiên sao! Xem ra con người thay đổi thì thế giới cũng thay đổi, mấy người thấp cổ bé họng như chúng ta cứ đi theo người mạnh là được, miễn khỏi rước họa vào thân thì khổ.”
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, buổi sáng còn túm tụm nhau nói này nói nọ Vũ Vân Hân, bây giờ lại nói tốt cho Vũ Vân Hân.