*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Màn Thầu.
Lúc mỗi lần bốn mẹ con tụ tập đầy đủ, lần nào cũng sẽ để nhóc làm những chuyện mà không ai muốn làm.
Bởi vì nhóc nhỏ tuổi nhất.
“Vì sao lại là con chứ?” Màn Thầu vô tội muốn chết.
“Anh bạn nhỏ phải chú ý rèn luyện một chút!” Há Cảo và Bánh Bao trăm miệng một lời.
Rõ ràng hai thằng nhóc này chỉ ra trước mình hai giây, vậy mà còn không biết xấu hổ gọi nhóc là bạn nhỏ.
“Búp bê à, mẹ không thương con!” Màn Thầu liếc cô một cái: “Rõ ràng mở cửa cho Mục Lâm Kiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, vậy mà mẹ lại để con đi, lỡ như con bị chú ấy ném xuống lầu thì sao?”
“Tinh tinh tinh!”
Tiếng chuông cửa vội vàng vang lên.
Vũ Vân Hân mềm lòng đi đến trước cửa, hít một hơi thật dài rồi mới mở.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Lâm Kiên nhìn về phía cô, cơ thể cao lớn kiêu ngạo rảo bước về phía trước khiến cho Vũ Văn Hận vô ý thức lùi về sau một bước.
Mục Lâm Kiên bước lên ôm lấy cô.
“Anh muốn làm gì thế hả?”
Mục Lâm Kiên cứ ôm Vũ Vân Hân như vậy đi về phía phòng ngủ,
Cả phòng khách chỉ còn lại ba đứa nhóc, mấy nhóc tỳ không khỏi sợ hãi thán phục: “Mạnh dữ?” “Mấy đứa nhóc thối nhà con, nhanh lên cứu mẹ đi...”
Lời còn chưa nói xong, Mục Lâm Kiên đã ôm lên tầng hai rồi hôn cô đắm đuối, sau đó cả người dần dựa vào cô thiếp đi.
Hai tay vô lực ôm lấy cô cũng chầm chậm trở nên vô lực.
Ba đứa nhóc vội vàng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hài hòa này.
Vừa tò mò vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ba nhóc tỳ đi bên cạnh giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: “Búp bê, mẹ vẫn ổn chứ?”
Bị thân hình cường tráng của Mục Lâm Kiên nghiền ép như thế, Vũ Vân Hân thật sự sắp hỏng mất, bình thường thấy dáng vẻ anh mặc quần áo cũng có chút thị, ai ngờ lại nặng như thế.
Một ngọn núi Thái Sơn đè xuống thế này, Vũ Vân Hân như mất nửa cái mạng.
“Ổn lắm” Khuôn mặt Vũ Vân Hân có chút hờn dỗi.
Ba đứa nhóc nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, nhìn Vũ Vân Hân đang kẹt trong khe hở kia: “Mẹ muốn uống nước không?
Bọn nhóc đứng bên giường như quần chúng vẫy xem, mà Vũ Vân Hân lại cực giống dân chạy nạn vùng địa chấn.
“Hay là bọn con lấy cho mẹ một cái ống hút nhá? Muốn uống nước thì chỉ cần há miệng là xong?” Há Cảo lấy một cái ống hút từ trong túi quần áo ra, nghiêm túc nói.
Vũ Vân Hân thật sự thua bốn bố con nhà này, chắc chắn đời này liên hợp lại để tra tấn cô.
Cô tức giận điện lên, nhưng vẫn không có sức đẩy Mục Lâm Kiên ra.
Cả buổi tối, cô cứ nằm như thể đến hừng đông.
Rõ ràng thừa dịp cô ngủ để xin phép cho cô nghỉ lung tung. “Mục Lâm Kiên! Tôi phải đi làm, tôi muốn lấy hết điểm chuyên cần!”.
Tiếng hét như bị chọc tiết xuyên qua điện thoại, Lục Tâm nghe vậy cảm thấy vô cùng khổ sở, bị kẹp giữa hai người thật sự rất khó xử.
"Tôi không phải tổ tông đầu, tôi lập tức..”
Nghe thấy giọng nói táo bạo này của người đẹp, ba đứa nhóc vội vàng mặc quần áo nhỏ nhắn rồi điên cuồng chạy đến.
Đi tới cửa trước thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng cay mắt, thân là anh cả, một tay Bánh Bao che mắt Há Cảo và Màn thầu lại, còn mình lại mở mắt nhìn trực tiếp.
Hóa ra người trưởng thành hôn nhau là thế này! Nhưng vừa sáng sớm chưa đánh răng, miệng không thối ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT